Cô không biết đó là canh mà chính tay anh tự hầm.
Anh chỉ muốn cô khen một tiếng.
Canh bị cô đổ rồi, thành ý đã bị lãng phí. Nhưng anh không hề cảm thấy khó chịu.
Cô không nhận thì anh làm lại, cũng không phải chuyện gì lớn.
“Phó Dẫn Tu, tôi không phải thú cưng. Tôi là con người, tôi cũng sẽ bị tổn thương, tổn thương rất nặng, làm gì cũng không thể chữa lành được. Tôi thừa nhận, trước đó tôi vẫn yêu anh. Dù ban đầu anh xem tôi như rác rưởi đuổi tôi khỏi bệnh viện, tôi vẫn cứ yêu anh. Thậm chí tôi còn liên tục suy nghĩ, vì sao anh lại đột nhiên bỏ rơi tôi như vậy.”
Sắc mặt Phó Dẫn Tu thay đổi, căng thẳng nắm chặt tay cô, “Em quên mất em đang bị thương rồi sao? Vừa mới khỏe lại, đừng động đến vết thương! Em tức giận thì cứ đánh anh! Đừng làm tổn thương mình.”
Lần này Minh Ngữ Đồng lại không rút tay về ngay mà để mặc cho Phó Dẫn Tu nắm.
“Vì tôi bị thương, trong lòng anh áy náy nên mới muốn bù đắp. Nhưng sau này thì sao? Đợi đến khi sự áy náy đó của anh dần dần mờ nhạt, thậm chí biến mất, có phải anh lại thấy chán ghét tôi?”
Minh Ngữ Đồng một tay bị nắm, tay còn lại ôm chặt người mình. Thời khắc này, cô cảm thấy thật lạnh lẽo.
“Tôi không muốn khi ở bên cạnh anh, dù hiện giờ có ngọt ngào thì suốt ngày cũng thấp thỏm lo âu, không dám toàn tâm hưởng thụ thời khắc ngọt ngào đó, lo sợ hạnh phúc lúc này chỉ là giả dối. Tương lai không biết khi nào anh lại không cần tôi nữa.”
“Không đâu!” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng, mắt đỏ hoe, “Anh xin thề cả đời này sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối sẽ không có lỗi với em, sẽ không bỏ mặc em, cả đời này của anh chỉ yêu một mình em. Đồng Đồng, anh rất lo sợ em sẽ không cần anh nữa.” Phó Dẫn Tu ngập ngừng, “Chuyện lúc trước, giữa hai chúng ta có những hiểu lầm rất lớn.”
“Không phải anh không cần em, em sinh Cảnh Thời xong thì bị đuổi khỏi bệnh viện, anh thật sự không biết gì cả. Tất cả mọi chuyện đều là ba mẹ giấu anh mà làm. Lúc đó anh bị thương ở bên ngoài, khi anh trở về thì đã không thấy em nữa.”
“Lúc đó, ba mẹ gạt anh, nói em vứt lại con mình rồi bỏ đi. Phản ứng đầu tiên của anh lúc đó là không tin bọn họ. Sau đó anh đi điều tra camera của bệnh viện, hỏi người trực đêm đó. Nhưng trong camera, rõ ràng là em cùng một người đàn ông khác bỏ đi, mà người ở bệnh viện cũng nói vậy, anh không thể không tin.”
“Xin lỗi, xin lỗi vì trước kia anh đã đối xử với em như vậy. Nghĩ lại anh thật là khốn khiếp! Đồng Đồng…”
Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, ánh mắt cũng thẫn thờ.
Vì thế, những gì cô chịu đựng lúc trước, chính là vì lúc đó Phó Dẫn Tu hiểu lầm?
“Đồng Đồng, em đừng dọa anh, em nói gì đi.” Phó Dẫn Tu ôm lấy hai vai Minh Ngữ Đồng.
Minh Ngữ Đồng đột nhiên cười nhẹ, rơi nước mắt.
Tim của Phó Dẫn Tu thắt lại.
“Anh phát hiện chuyện bảy năm trước chỉ là hiểu lầm, nghĩ đến những gì đã làm với tôi trước kia nên cảm thấy hối hận?”
Phó Dẫn Tu mở miệng nhưng không dám trả lời.
“Anh tổn thương tôi, sau đó thì bù đắp, lại tổn thương, rồi lại bù đắp?” Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Anh thật sự yêu tôi, hay là vì áy náy? Tôi không biết nữa.”