Tiếp tân không hiểu, trước đó công ty cật lực tranh giành chuyện làm ăn với Tu Kỳ, hiện giờ Phó Dẫn Tu lại tự tìm đến, dù có bận thì cũng có thể dành ra 10 phút xem mục đích anh ta đến đây là gì, như vậy cũng không được sao?
Nói không chừng còn có thể giành lấy quyền làm ăn với Tu Kỳ nữa đó.
Rất nhiều công ty đều muốn hẹn gặp Phó Dẫn Tu nhưng đều không được, hiện giờ Phó Dẫn Tu lại tự tìm đến, giám đốc Minh lại đẩy người ta ra ngoài.
Đạo lý rõ ràng như vậy, đến cả một tiếp tân nhỏ bé cũng hiểu, sao giám đốc Minh lại không hiểu?
Thật không biết quản lý cấp cao suy nghĩ thế nào.
Nhưng không ngờ, Phó Dẫn Tu nghe xong lại không hề tức giận.
Cô gái nhỏ ở quầy tiếp tân không khỏi suy nghĩ, thái độ của giám đốc Phó tốt thật, xem ra tính tình cũng không tệ, không đáng sợ như biểu cảm trên mặt anh.
Phó Dẫn Tu chỉ lạnh lùng gật đầu, nói: “Vậy làm phiền cô giúp tôi chuyển lời, khi nào cô ấy có thời gian rảnh thì gặp tôi cũng được, tôi sẽ ở đây đợi.”
Cái gì?
Cô gái trước quầy tiếp tân ngẩn ra, lẽ nào Phó Dẫn Tu định ở đây đợi luôn sao?
Cái này... thành ý lớn quá đó!
Cô gái nhỏ kinh ngạc đến quên cả trả lời, thấy Phó Dẫn Tu đi về phía sofa ngồi xuống.
Phải làm sao mới ổn đây?
Lẽ nào thật sự để Phó Dẫn Tu ngồi đợi ở trước đại sảnh như vậy?
Truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nói Minh Nhật quá kiêu căng.
Minh Ngữ Đồng cúp điện thoại, nhưng không tập trung nhìn tài liệu được nữa. Nửa tiếng trôi qua, mãi vẫn không giở được một trang.
Cô tự nói với mình phải chuyên tâm, không được nhớ đến anh, nhưng tâm tư cứ không kiềm được mà bay về phía Phó Dẫn Tu.
Không biết anh đến sớm như vậy để làm gì, trên đường đến công ty thì nhân tiện ghé qua gặp cô, xin cô tha thứ sao?
Minh Ngữ Đồng lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, miễn cưỡng bản thân chuyên tâm làm việc.
***
Minh Tịnh Sơn đến khá muộn, công ty có hai chị em Minh Ngữ Đồng, thật ra tên của ông chỉ để ở đó chứ không bận lắm. Ông vừa vào công ty thì thấy các nhân viên xầm xì to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang nói gì. Minh Tịnh Sơn nhăn mặt, tâm trạng theo đó trầm xuống.
Đám người đó không lo làm việc, đang bàn tán cái gì chứ?
Ông nhìn xung quanh, khi thấy ông tới thì nhân viên vội vàng quay đi làm việc của mình.
Minh Tịnh Sơn chau mày, nhìn về phía những người đó xì xầm, con ngươi rút lại.
Người ngồi trên ghế sofa không phải là Phó Dẫn Tu sao?
Người bận bịu như vậy, thường ngày lịch hẹn đều kín hết, khó mà hẹn gặp được. Bây giờ lại ngồi trên sofa ở công ty bọn họ, dáng vẻ rất rảnh rỗi nhàn nhã.
Minh Tịnh Sơn chớp chớp mắt, còn sợ mình đã nhìn nhầm.
Ông vội bước nhanh qua, “Giám đốc Phó.”
Phó Dẫn Tu ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Tịnh Sơn. Tuy không có ấn tượng gì đặc biệt với Minh Tịnh Sơn, nhưng vì đối phương là ba của Minh Ngữ Đồng nên Phó Dẫn Tu rất khách sáo với ông.
“Giám đốc Minh.” Phó Dẫn Tu đứng dậy, tuy ngữ khí vẫn vậy nhưng có thể khiến người ta cảm thấy rất được xem trọng.
Minh Tịnh Sơn có chút ngạc nhiên với thái độ của Phó Dẫn Tu, mỉm cười hỏi: “Sao giám đốc Phó lại ngồi một mình ở đây?”
Phó Dẫn Tu suy nghĩ, nói: “Tôi mạo muội đến, muốn nói vài chuyện với cô Minh, nhưng tôi sơ ý không hẹn trước, không ngờ cô Minh lại không rảnh.”
Minh Tịnh Sơn nhíu mày, lập tức nói: “Cậu đến thì sao có thể không rảnh chứ? Đứa trẻ này có lẽ bận đến hồ đồ rồi, người ở dưới cũng truyền đạt không rõ ràng. Nó không phải là người chậm chạp như vậy. Nếu không để tâm thì cùng tôi đi lên nhé?”
“Như vậy có làm phiền không?” Phó Dẫn Tu mỉm cười hỏi.
Minh Tịnh Sơn càng thấy kỳ lạ, Phó Dẫn Tu này sao lại khách sáo như vậy?
Tuy chưa từng chính thức tiếp xúc với anh ta, nhưng thường có cơ hội đứng nhìn từ xa, Phó Dẫn Tu thật sự không hề dễ gần như vậy.
Dẹp đi nghi ngờ trong lòng, Minh Tịnh Sơn mỉm cười, lễ phép mời Phó Dẫn Tu đi cùng ông.
Thấy Phó Dẫn Tu và Minh Tịnh Sơn cùng đi lên, tiếp tân không dám ngăn cản.
Lo lắng Minh Tịnh Sơn sau này sẽ la mắng Minh Ngữ Đồng, khi vào thang máy, Phó Dẫn Tu liền chủ động giải thích, “Trước đó cô Minh từng đại diện cho quý công ty đến gặp mặt tôi, nhưng lúc đó thái độ của tôi không tốt lắm, khiến cô Minh bị bẽ mặt. Nhưng đó là vì tôi gặp phải chuyện không vui, đó là lỗi của tôi. Sau chuyện đó tôi muốn xin lỗi cô ấy nhưng vô tình để lỡ mất cơ hội, vì thế hôm nay mới chủ động đến, chỉ là lúc đó tôi thực sự hơi vô lễ, thật không dám đối diện với cô Minh.”
Phó Dẫn Tu nói như vậy, Minh Tịnh Sơn coi như đã nắm được tình hình. Con gái mình có chừng mực, lần này cố ý thờ ơ với Phó Dẫn Tu, cũng là tìm chỗ đứng cho bản thân. Để tránh khiến cho người ngoài nghĩ rằng Minh Nhật là một trái hồng mềm, bất cứ ai cũng có thể nhào nặn.
Minh Tịnh Sơn vốn không hài lòng với thái độ của Minh Ngữ Đồng. Nhưng hiện tại nghe Phó Dẫn Tu giải thích, ông lập tức thay đổi suy nghĩ.
Chỉ là ông thật sự không hiểu Phó Dẫn Tu, nếu đi hỏi Nam Cảnh Hoành hay ai đó, có lẽ sẽ biết, làm gì có chuyện Phó Dẫn Tu đến tận cửa xin lỗi chứ.
Ức hiếp cô rồi?
Vậy thì cô hãy tự mình chịu!
Đó mới là tính cách của Phó Dẫn Tu.