Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 902: Bác tớ thích chị sở điềm mà




Tiểu Cảnh Thời cuối cùng cũng chú ý đến sắc mặt u ám của Phó Dẫn Tu, thấy anh như hận không thể xông tới, kéo Minh Ngữ Đồng và Mạc Cảnh Thịnh ra xa. Tiểu Cảnh Thời xoay đầu đầy nghi hoặc, lúc này mới phát hiện ra, không biết từ khi nào mà Đồng Đồng và bác Mạc lại ngồi gần như vậy!

Tiểu Cảnh Thời vô cùng sốt ruột, vội kéo kéo Mạc Cẩm Tây, nói nhỏ: “Cẩm Tây, bác của cậu làm gì kia?”

Mạc Cẩm Tây nghe xong thì quay qua nhìn, nhưng không để tâm lắm: “Không sao cả, bác tớ thích chị Sở Điềm mà.”

Lời của Mạc Cẩm Tây không lớn không nhỏ, nhưng lại đủ để Minh Ngữ Đồng nghe thấy. Dáng vẻ nói chuyện của Mạc Cẩm Tây như không để tâm lắm, nhưng Minh Ngữ Đồng sao có thể không nhìn ra Mạc Cẩm Tây đang cố ý nói cho cô nghe.

Minh Ngữ Đồng cười gượng, trẻ con bây giờ nghĩ gì thế nhỉ?

Đúng lúc lại nhìn thấy Mạc Cẩm Tây bĩu môi nhìn Mạc Cảnh Thịnh, giống như cảnh cáo anh, không được đứng núi này trông núi nọ!

Mạc Cảnh Thịnh nhịn cười, ánh mắt xin lỗi nhìn Minh Ngữ Đồng, rồi ngồi xổm xuống, cười với hai cậu nhóc.

Thấy dáng vẻ cố tình của Tiểu Cảnh Thời, Mạc Cảnh Thịnh giơ tay xoa xoa đầu của cậu bé, “Nhóc con, đang nghĩ lung tung gì đó?”

Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, Mạc Cảnh Thịnh đè giọng xuống để Minh Ngữ Đồng không nghe thấy, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Muốn làm mai Đồng Đồng nhà con cho ba con?”

“Đồng Đồng nhà con” - cách gọi này rất được lòng của Tiểu Cảnh Thời, khiến cậu vô cùng vui vẻ, mỉm cười gật gù đồng ý.

“Bác Mạc thật là thông minh!” Tiểu Cảnh Thời giơ ngón cái tán dương Mạc Cảnh Thịnh.

“Con nhìn xem, khi bác đứng cạnh Đồng Đồng nhà con, ba con rất tức giận phải không?” Mạc Cảnh Thịnh lại hỏi.

Tiểu Cảnh Thời không cần nhìn cũng biết, gật đầu khẳng định.

“Bác với Đồng Đồng nhà con đứng càng gần, có phải ba sẽ càng giận không?” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười hỏi.

Minh Ngữ Đồng ở bên cạnh hiếu kỳ, hai người họ đang nói gì thế, dáng vẻ rất thần bí.

Nụ cười của Mạc Cảnh Thịnh có chút… đê tiện.

Tiểu Cảnh Thời suy nghĩ, sắc mặt của ba thật sự ngày càng khó coi.

“Ba của con… miệng thì không chịu thừa nhận, nhưng cậu ta vẫn thích Đồng Đồng.” Mạc Cảnh Thịnh xoa hàm dưới, mỉm cười xấu xa, “Để bác giúp con.”

Tiểu Cảnh Thời và Mạc Cẩm Tây lập tức hiểu ra. Tiểu Cảnh Thời ra sức gật đầu, “Bác Mạc, giao cho bác đấy!”

Mạc Cẩm Tây gật đầu, sau đó mặt trở nên nghiêm túc: “Bác giúp cũng được, nhưng không thể làm chuyện có lỗi với chị Sở Điềm.”

Ngón tay Mạc Cảnh Thịnh ấn lên đỉnh đầu cậu, “Vậy con đổi cách xứng hô trước đi, sửa thành bác Sở Điềm.”

“Không được!” Mạc Cẩm Tây lắc đầu, “Bác còn chưa theo đuổi được người ta! Theo đuổi được rồi mới đổi.”

Hơn nữa, chị Sở Điềm nhỏ hơn bác ấy rất nhiều, gọi là bác gái sẽ khiến người ta già đi.

Mạc Cảnh Thịnh: “…”

Haha, đứa trẻ này đang thúc giục anh sao?

Ba người bàn xong, Mạc Cảnh Thịnh mới đứng dậy, nụ cười với Minh Ngữ Đồng càng dịu dàng hơn. Minh Ngữ Đồng ngẩn ngơ, Mạc Cảnh Thịnh bị gì thế này? Nhưng vì phép lịch sự nên cô đành phải mỉm cười đáp lại.

Chỉ là động tác này của hai người, người đối diện nhìn vào sẽ nghĩ rằng họ đang liếc mắt đưa tình với nhau.

Đội đối diện, đến lượt Phó Dẫn Tu điền vào. Anh đi đến trước bảng trắng, cầm bút lên, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được liếc về phía sau. Thấy Mạc Cảnh Thịnh không biết đang nói gì với Minh Ngữ Đồng, lại còn kề sát tai cô, khoảng cách hai người rất gần. Sau khi Minh Ngữ Đồng nghe xong, gương mặt nhỏ xinh đẹp liền sáng lên, ánh mắt lấp lánh, vô cùng rực rỡ. Cô mỉm cười nói gì đó với Mạc Cảnh Thịnh, dáng vẻ rất bái phục. Phó Dẫn Tu nhớ lại lúc trước, cô thường hay nhìn anh đầy sùng bái như vậy. Nhưng hiện giờ ánh mắt đó của cô ấy, lại nhìn vào người khác.

Phó Dẫn Tu tay cầm chặt bút, bất giác dùng lực. Mũi của Minh Ngữ Đồng hơi cay, muốn át xì, dáng vẻ có chút không thoải mái. Mạc Cảnh Thịnh đưa mắt sang nhìn phản ứng của Phó Dẫn Tu, nhếch khóe môi, giơ tay xoa tóc của Minh Ngữ Đồng, “Cô không khỏe sao?”

Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, nhận thức được động tác của Mạc Cảnh Thịnh, vô thức né ra sau. Nhưng động tác của Mạc Cảnh Thịnh rất nhanh, lòng bàn tay đã dán lên đỉnh đầu cô.

Minh Ngữ Đồng có chút không thoải mái. Cô với Mạc Cảnh Thịnh không thân lắm, chỉ gặp qua vài lần, cũng là vì tụ tập với nhóm của Sở Chiêu Dương. Lần gặp mặt Mạc Cảnh Thịnh gần nhất chính là khi Sở Chiêu Dương cầu hôn Cố Niệm. Nhưng bọn họ rất ít khi nói chuyện. Bây giờ Mạc Cảnh Thịnh đột nhiên làm động tác thân thiết như vậy, khiến cho Minh Ngữ Đồng giật cả mình. Cô không nghĩ Mạc Cảnh Thịnh đã thích cô, không phải vẫn còn Sở Điềm sao? Mà ấn tượng Mạc Cảnh Thịnh cho cô đều là sự điềm tĩnh, không phải là kẻ thô lỗ.

Minh Ngữ Đồng đang cảm thấy lạ, tại sao Mạc Cảnh Thịnh lại làm vậy, đột nhiên nghe thấy “cạch” một tiếng. Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên nhìn qua chỗ phát ra tiếng động, tay của Mạc Cảnh Thịnh vẫn còn dán trên đỉnh đầu của Minh Ngữ Đồng không buông.

Lúc này Minh Ngữ Đồng không quản nhiều nữa, còn Mạc Cảnh Thịnh, dường như quên mất việc phải bỏ tay xuống. Mọi người đều kinh ngạc phát hiện, Phó Dẫn Tu đang tức giận đùng đùng, dùng tay bẻ gãy cả cây bút!