Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 866: Trở mình ôm tiểu cảnh thời, tay không cẩn thận lại đụng phải phó dẫn tu




Cô đi đến phòng khách trước, nhưng phòng khách cũng không có người. Cô chỉ ở một mình nên trong nhà cũng không phân chia quá nhiều phòng. Nhà của cô thuộc kiểu nhà ba phòng ngủ nằm giữa thành phố, một gian phòng ngủ chính, một gian dùng làm thư phòng, bên kia biến thành phòng dành cho khách.

Nhà ăn và phòng khách cũng không có người, toilet ở bên cạnh phòng khách cũng tắt đèn.

Minh Ngữ Đồng gõ cửa phòng rửa tay mấy cái, bên trong cũng không có ai đáp lại. Cô đèn mở toilet lên, cách cửa nói: “Tôi vào nhé.”

Nhắm mắt lại, mở cửa ra. Bên trong cũng không có bất kỳ âm thanh nào. Cô hơi nhấc mí mắt lên, trong phòng rửa tay trống rỗng.

Bất đắc dĩ, Minh Ngữ Đồng không thể làm gì khác hơn là quay về phòng ngủ, định hỏi Tiểu Cảnh Thời xem Phó Dẫn Tu đã đi đâu. Cô nghĩ có lẽ Phó Dẫn Tu tức giận nên đã rời đi rồi. Nhưng lập tức, cô lại nghĩ Phó Dẫn Tu liệu có nhân cơ hội này dẫn Tiểu Cảnh Thời đi về nhà luôn hay không? Cô đã mua rất nhiều quần áo cho Tiểu Cảnh Thời, nó vẫn còn chưa kịp mặc nữa mà.

Cô vội vàng chạy vào phòng ngủ, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình. Người mà cô vẫn luôn tìm lúc nãy đang nằm ở trên giường của cô cùng với Tiểu Cảnh Thời.

Một lớn một nhỏ nằm đó, ấm áp như vậy!

Đó là nếu như Phó Dẫn Tu không nằm ở vị trí cô từng nằm. Chăn anh đang đắp còn là chăn của cô nữa.

“Đồng Đồng!” Tiểu Cảnh Thời vẫn không ngủ, chờ cô. Thấy cô trở về, cậu bé lập tức ngồi dậy, vỗ lên vị trí bên cạnh mình, vốn là vị trí để lại cho Phó Dẫn Tu, “Đồng Đồng, mau tới đây ngủ đi.”

Minh Ngữ Đồng khổ sở nhìn Phó Dẫn Tu, Phó Dẫn Tu chậm rãi mở mắt ra, chỉ nhìn cô một cái, rồi lại nhắm lại, không di chuyển.

“Phòng khách đã dọn dẹp xong rồi.” Minh Ngữ Đồng nói với Phó Dẫn Tu.

Không có chỉ mặt gọi tên nên Phó Dẫn Tu làm như không nghe thấy.

“Đồng Đồng, đêm nay ba con ngủ ở chỗ này, cô cũng tới đi.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Minh Ngữ Đồng khổ sở nhìn Phó Dẫn Tu, không muốn ngủ trên cùng một cái giường với anh.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nói: “Vậy cô đi đến phòng khách ngủ đây.”

“Cô là chủ nhà, làm sao có thể ngủ phòng khách chứ? Cô không muốn ngủ với con sao?” Tiểu Cảnh Thời dẩu môi hỏi.

Minh Ngữ Đồng muốn nói cô và Tiểu Cảnh Thời có thể cùng đi đến phòng khách ngủ, nhưng nhất định Phó Dẫn Tu sẽ không cho. Hiếm khi có thể gần gũi với Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng thực sự không muốn ngủ một mình.

Tiểu Cảnh Thời thấy cô do dự, lập tức nhếch miệng, vỗ vào chỗ bên cạnh: “Đồng Đồng, mau tới đi mà, con ngủ ở giữa, không sao đâu.”

Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu, thấy anh vẫn nhắm chặt hai mắt không có phản ứng, cô xoay người, không nói một lời đi ra ngoài.

Tiểu Cảnh Thời bối rối: “Đồng Đồng thật sự định ngủ một mình sao?”

Phó Dẫn Tu mở mắt ra, cười trào phúng: “Đừng nghĩ đến việc hợp ba với cô ta thành một đôi.”

Tiểu Cảnh Thời vừa nghe thấy thế, phồng má lên: “Được thôi, vậy con đi ngủ với Đồng Đồng.”

“Không được!” Phó Dẫn Tu ngăn nó lại.

“Ba à, vì sao ba lại không cho con ở cùng với Đồng Đồng vậy?” Tiểu Cảnh Thời vừa giận vừa khẩn trương, vành mắt cũng đỏ lên, “Đồng Đồng chỉ có một mình, rất đáng thương!”

“Cô ta cũng có người nhà mà, đáng thương ở đâu chứ?” Phó Dẫn Tu cười lạnh một tiếng.

“Đồng Đồng nói không phải mẹ bỏ con lại. Năm đó mẹ bị người ta đuổi từ trong bệnh viện ra ngoài, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt con nữa kìa. Mẹ vừa mới sinh con ra xong đã bị đuổi đi, quay trở về tìm thì lại không tìm thấy con đâu nữa. Nhiều năm như vậy mẹ vẫn luôn tìm con. Đồng Đồng là người mẹ tốt, Đồng Đồng không phải không muốn con.” Tiểu Cảnh Thời nức nở nói.

Ánh mắt Phó Dẫn Tu đột nhiên trở nên sắc bén, “Con và cô ta nhận nhau rồi à?”

Phó Dẫn Tu nghiêm khắc như vậy thì ngay cả Tiểu Cảnh Thời cũng có chút căng thẳng.

Nó bĩu môi lầu bầu nói: “Không có. Chỉ là được Đồng Đồng ôm, thật là ấm áp, nên con không nhịn được, liền khóc. Đồng Đồng hỏi con làm sao vậy, con nói con nhớ mẹ, nên Đồng Đồng nói là mẹ cũng nhớ con trai. Nói với con là, mẹ không có bỏ con lại, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm con.”

Phó Dẫn Tu giễu cợt nói, “Làm sao con biết cô ta nói là sự thật chứ? Trước đây có thể vô tình bỏ con lại, bây giờ hối hận rồi nên nói dễ nghe với con, con cũng tin sao?”

“Con tin, Đồng Đồng sẽ không nói dối, bọn con đã khóc mà.” Tiểu Cảnh Thời vội la lên.

Trong mắt Phó Dẫn Tu chợt lóe lên chút kinh ngạc, rồi lập tức lại giễu cợt: “Nước mắt của cô ta cũng chả đáng giá gì. Năm đó là ba tự mình đi đến bệnh viện điều tra, tận mắt nhìn camera giám sát, cô ta đi ra khỏi bệnh viện với em trai cô ta. Cái gì mà bị đuổi ra ngoài chứ, toàn là lời nói dối!”

Tiểu Cảnh Thời đang muốn nói gì đó thì lỗ tai Phó Dẫn Tu khẽ động, lập tức nhìn Tiểu Cảnh Thời để nó lập tức không nói chuyện nữa.

Sau đó, Minh Ngữ Đồng ôm gối đầu và chăn đi vào.

Trước khi cô đi vào, Phó Dẫn Tu cũng đã nhắm mắt lại, giả bộ không nhìn thấy gì cả. Minh Ngữ Đồng cảm thấy lúng túng khó xử, khuôn mặt có chút hồng.

“Đồng Đồng, cô đã về rồi!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nói, nó còn tưởng là Minh Ngữ Đồng muốn đi đến ngủ phòng khách ngủ một mình, tiếp đó lập tức vỗ lên vị trí bên cạnh, “Mau tới mau tới đi ạ!”

Minh Ngữ Đồng nở nụ cười với Tiểu Cảnh Thời, cố gắng không nhìn tới Phó Dẫn Tu.

Cô vội vàng tắt đèn đi, không nhìn thấy gì thì sẽ không lúng túng như vậy nữa. Sau đó cô ôm gối và chăn lần mò đến bên kia giường, rồi nhẹ nhàng nằm xuống, không biết là sợ sẽ quấy nhiễu ai.

Tiểu Cảnh Thời, hay là Phó Dẫn Tu?

Tuy rằng ở giữa có cách Tiểu Cảnh Thời, nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn rất không được tự nhiên, trái tim căng thẳng nhảy lên thật nhanh, thế này thì sao có thể ngủ được đây?

Cô cũng không dám xoay người, nếu quay người một cái thì Phó Dẫn Tu có thể cảm nhận được. Nếu như ôm Tiểu Cảnh Thời thì tay không cẩn thận sẽ đụng phải Phó Dẫn Tu. Cô có chút hối hận, sớm biết thế này thì mình nên ngủ ở phòng khách mới đúng.

Sau một lát, Tiểu Cảnh Thời lại chui vào trong lòng Minh Ngữ Đồng.