Lúc này, Cố Lập Thành và mọi người đã tiễn xong khách trở về. Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trước đó đã tranh thủ kể chuyện này cho ông bà và Cố Lập Thành nghe. Lần trước từng có chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt đến Cục cảnh sát giáo huấn nên họ không dám giấu ông bà nữa.
“Hỏi đến đâu rồi?” Cố Lập Thành vừa vào đã hỏi ngay.
Sở Hà ở bên cạnh vẫn liên tục ghi âm lại, bao gồm cả khi Sở Chiêu Dương chưa vào và cả lúc Sở Hà thẩm vấn Lí Triệu Huy. Sở Hà mở đoạn ghi âm cho mọi người nghe.
Sau khi nghe xong, Cố Lập Thành nói: “Ba phải đưa hắn đến Cục cảnh sát thẩm vấn, tụi con kết hôn xong còn phải đi hưởng tuần trăng mật, đừng vì chuyện này mà trì hoãn.”
Sở Chiêu Dương cũng có ý này, hiện giờ bắt được kẻ này, rõ ràng chỉ là một nhân vật nhỏ. Từ miệng hắn cũng không hỏi ra được chuyện gì. Tiếp theo, phải xem có thể từ những gì Lí Triệu Huy cung cấp để tìm ra thêm manh mối gì về cấp trên của hắn không.
Theo như Lí Triệu Huy nói, lá thư đó đột nhiên xuất hiện trong tủ áo hắn ta, vậy thì nhất định có người đích thân để vào. Tổ chức R tầng tầng lớp lớp, cấp độ bên trong vô cùng phức tạp nên mọi người đều không có hi vọng quá lớn có thể bắt được kẻ đó.
“Rất may thế lực của tổ chức R ở trong nước đều bị tổn thương nguyên khí, không thể nhanh chóng hồi phục lại, hai đứa ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật sẽ được an toàn.” Cố Lập Thành nói.
Xảy ra chuyện thế này, nếu tiếp tục ở lại trong khu nghỉ dưỡng, cũng không biết có an toàn được không. Nhưng vì trước đó đã hứa với Bánh Gạo Nhỏ phải ở lại đây chơi với cậu. Vì thế, họ đành phải để tộc bộ kiểm tra lại toàn bộ trên dưới khu nghỉ dưỡng lần nữa.
Sau khi xác định không có chuyện gì thì mọi người mới an tâm ở lại.
***
Bận rộn cả ngày, nhân vật chính như Sở Chiêu Dương và Cố Niệm mệt mỏi hơn mọi người rất nhiều. Vì thế, cả bọn Tề Thừa Chí tuy vẫn ở lại khu nghỉ dưỡng, nhưng không hề làm phiền hai người họ.
Cố Niệm tắm rửa thoải mái, ở trong bồn tắm mát xa một lúc rồi mới đi ra. Sở Chiêu Dương lần này không hề cương quyết tắm cùng cô. Nhưng Cố Niệm lại không hề có cảm giác nhẹ nhõm, mà ngược lại rất căng thẳng.
Cố Niệm đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran, vô cùng áp lực. Cô cảm thấy hối hận vì hôm nay đã chọc ghẹo Sở Chiêu Dương quá đáng, rõ ràng là tiểu nhân đắc chí. Cô chỉ nghĩ đó là ban ngày, Sở Chiêu Dương không thể làm gì cô mà quên mất vẫn còn buổi tối.
Người đàn ông này, trước giờ đều không muốn chịu thiệt thòi. Sự thiệt thòi phải chịu buổi sáng, đến tối sẽ đòi lại.
Cố Niệm cảm thấy cô không tránh được, dứt khoát trốn lên ghế mát xa. Kết quả ghế mát xa quá thoải mái, mí mắt Cố Niệm sụp xuống, cô ngủ thiếp đi.
Sở Chiêu Dương bước đến, cúi đầu hôn lên môi cô. Hai tay Cố Niệm đặt lên hai vai của Sở Chiêu Dương, liền thấy hơi thở nguy hiểm trên người Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm cười gượng hai tiếng, hỏi: “Anh không mệt sao?”
Sở Chiêu Dương còn không biết cô nghĩ gì sao, “Không mệt, vẫn đang tích trữ năng lượng.”
“Buổi trưa anh uống cũng nhiều mà.” Cố Niệm nghĩ cách kéo dài.
“Còn có tâm trí đi điều tra chuyện của Lí Triệu Huy, chứng tỏ anh uống không nhiều lắm.” Sở Chiêu Dương gặp chiêu tiếp chiêu.
Cố Niệm: “...”
“Em không chạy được đâu, đừng vùng vẫy nữa.”
Cố Niệm: “...”
Bên ngoài truyền đến tiếng của Bánh Gạo Nhỏ: “Ba, mẹ ơi!”
Cố Niệm như gặp được cứu tinh, lập tức cất cao giọng hét lên: “Mẹ đây!”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cố Niệm quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười nịnh nọt nói: “Bánh Gạo Nhỏ gọi chúng ta kìa.”
“Một lát nữa ba mẹ sẽ cho con vào.” Sở Chiêu Dương nói, rõ ràng là không muốn mở cửa.
“Ba, mẹ, hai người mở cửa đi!” Bánh Gạo Nhỏ đứng bên ngoài gõ cửa.
“Đừng để Bánh Gạo Nhỏ đứng bên ngoài, đáng thương lắm!” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương mím môi, không muốn đi mở cửa.