Nhưng nếu anh quay lưng về phía Cố Niệm kéo cô về phía trước, thì lại trông ngốc quá.
Cố Niệm tha thiết mong chờ: “Ông xã!”
Sở Chiêu Dương bị cô gọi đến mức thất thần, làm sao có thể không nghe lời cô. Anh ngoan ngoãn xoay người lại, nắm lấy tay Cố Niệm, kéo cô về phía trước.
Cố Niệm hào hứng trượt nhưng vẫn chưa hài lòng: “Nhanh lên, nhanh lên nữa đi!”
Sở Chiêu Dương: “...”
Anh hi vọng tối nay trên giường cô cũng có thể nói như vậy. Trong lòng anh âm thầm nói: “Đợi lúc về, đợi đến lúc về em sẽ được như vậy!”
Có một cô bé nhìn thấy, cảm thấy trò này rất vui, liền nói với ba: “Ba ơi, con cũng muốn chơi.”
Dĩ nhiên ba cô bé sẽ không từ chối yêu cầu không tùy hứng này, vốn dĩ dẫn con đến đây là để chơi mà.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy cũng nhốn nháo đòi chơi. Kết quả, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm lại càng nổi bật trong đám đông.
Sở Chiêu Dương: “...”
Người khác kéo con của họ, còn anh lại kéo vợ của mình.
Hahahaha.
Sở Chiêu Dương tăng tốc độ, vội vàng kéo Cố Niệm đi. Trước khi Cố Niệm đề nghị chơi thêm một vòng, Sở Chiêu Dương mở miệng trước: “Anh cõng em về.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, không nói gì, biểu cảm như đang suy nghĩ nên chơi thêm một vòng hay để anh cõng. Sau đó Cố Niệm liền giơ tay về phía Sở Chiêu Dương: “Cõng em.”
Sở Chiêu Dương lén thở phào nhẹ nhõm, rất may là chọn để anh cõng. Nếu không cứ tiếp tục kéo, trượt băng cùng đám trẻ con này, anh thật sự rất ngại. Anh liền cõng Cố Niệm lên vai, chân giẫm lên nền tuyết, từng bước từng bước đi về phía trước. Càng gần biệt thự thì người cũng ngày càng ít. Hiện giờ trên đường chỉ còn mỗi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm. Trước đó khi hai người đi ra, trên đường vẫn còn dấu chân, lúc này đã bị tuyết phủ hoàn toàn. Sở Chiêu Dương bước từng bước, dấu chân mới lại hiện lên. Hiện giờ tuy chỉ còn mỗi dấu chân của Sở Chiêu Dương nhưng lại không hề cô độc. Đèn hai bên đường chiếu sáng, kéo dài bóng hai người trên mặt đất. Sở Chiêu Dương đi về phía trước, Cố Niệm giơ tay ra hứng tuyết rơi. Cố Niệm có lẽ đã thật sự hồ đồ, nghiêng đầu đưa hoa tuyết trên tay vào miệng, lại còn tóp tép miệng, nói với Sở Chiêu Dương: “Chả có vị gì cả.”
“Lạnh đó, đừng uống!” Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ dặn dò.
Cố Niệm cuối cùng cũng chịu nghe lời. Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi gối đầu lên vai anh, không cử động lung tung nữa.
Anh xoay đầu dặn dò: “Bên ngoài lạnh, đừng ngủ.”
“Ồ” Cố Niệm vẫn ngoan ngoãn trả lời, nỗ lực kéo căng mí mắt, nói với Sở Chiêu Dương: “Em đâu có ngủ đâu.”
Vào biệt thự, Sở Chiêu Dương đưa Cố Niệm vào phòng ngủ, để cô ngồi bên cạnh giường. Thấy Cố Niệm đang nghiêng đầu cười ngốc nghếch, Sở Chiêu Dương ôm lấy mặt cô, bất đắc dĩ hỏi: “Say thật rồi sao?”
“Không có.” Cố Niệm ngả trán lên bụng anh, giơ tay ôm lấy eo của anh. “Chỉ hơi choáng váng thôi, haiz, không ngờ loại rượu ngọt ngọt đó lại mạnh như vậy.” Cố Niệm lẩm bẩm nói.
Sở Chiêu Dương nhéo gò má đỏ ửng của cô một cái, “Rõ ràng là tửu lượng của em quá kém, mới uống có mấy ngụm thôi mà đã vậy rồi.”
Lúc nãy bị gió thổi, lại bị tuyết rơi lên da, Cố Niệm bây giờ rõ ràng là đã tỉnh táo hơn. Cố Niệm cười “hì hì” nũng nịu với Sở Chiêu Dương, “Dù sao cũng chẳng có cơ hội uống say mà.”
Sở Chiêu Dương ngưng cười, nói: “Anh đi chuẩn bị nước cho em tắm, lúc nãy ở trong lâu đài băng khá lâu, em phải tắm nước nóng để tránh bị cảm.”