Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 778: Anh đừng nói chuyện




Thấy bộ dạng hừng hực khí thế đến chất vấn của Nhị gia, Cố Lập Thành khẽ nhíu mày. Chuyện của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm chỉ nói với Sở Điềm. Cô không dám nói với ông bà vì sợ hai người sẽ lo lắng. Càng không muốn để lộ cho Nhị gia biết vì e rằng ông ta không muốn Sở Chiêu Dương có kết Cục tốt đẹp. Nếu như Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện, Nhị gia căn bản sẽ không giúp anh, còn đứng bên xem náo nhiệt, thuận tiện nghĩ cách cướp đi vị trí của anh.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương sa sầm khó coi, thấy Nhị gia xông vào liền nói: “Nhị gia, có chuyện gì, đến phòng làm việc của ba vợ cháu nói chuyện.”

Nhị gia làm như không nghe thấy lời anh nói, đi lên trước mấy bước, chỉ tay vào mũi Sở Chiêu Dương: “Cháu bản lĩnh lắm! Cháu xem cháu giày vò Sở Thiên thành bộ dạng gì rồi? Lại còn trộn hàng cấm vào trong thuốc. Lẽ nào cháu đã quên nguyên tắc của Sở gia chúng ta rồi sao?”

“Chuyện này là ai nói cho ông biết?” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.

Nhị gia vung cánh tay lên: “Cháu đừng quan tâm ai nói cho ta biết. Thế nào, gây họa lớn như vậy, còn muốn giấu không cho gia đình biết sao? Sở Chiêu Dương, cháu quên trước đây vì sao cháu bị cắt cóc rồi à? Chính là Sở Thiên chúng ta bị tổ chức R uy hiếp, chính vì chúng ta khiến cho tổ chức R không còn cách nào hại người nên bọn chúng mới bắt cháu, uy hiếp Sở gia chúng ta.” Nhị gia nổi giận đùng đùng nói, “Bây giờ cháu lại thêm hàng cấm vào thuốc, cháu có gì khác biệt với tổ chức R chứ! Những người đến mua thuốc sức khỏe đã không tốt, cháu còn bỏ đồ vào trong thuốc hại họ. Cháu còn có lương tâm hay không! Cháu xứng đáng với sự tín nhiệm của mọi người dành cho Sở Thiên sao? Cháu xứng đáng với sự tín nhiệm của Sở gia dành cho cháu sao? Cháu làm như vậy chính là hại người, kiếm lợi bất chính, không bằng súc sinh!”

Nghe ông ta càng nói càng thậm tệ, Cố Niệm càng lúc càng tức giận. Thấy Nhị gia không hề có ý ngừng lại, cô lập tức cắt ngang lời ông ta: “Nhị gia.”

Nhị gia đang muốn phỉ báng Sở Chiêu Dương. Vừa nãy bảo ông ta vào phòng làm việc của Cố Lập Thành, có lời gì đến lúc đó hãy nói. Nhưng ông ta coi như không nghe thấy, một mực muốn nói trước mặt người khác. May mà đám người Lý Thiếu Phong đều là bạn bè của cô. E rằng Nhị gia cho rằng đám người Lý Thiếu Phong là cảnh sát lạ, là cấp dưới của Cố Lập Thành. Vì vậy ông ta mới cố ý làm nhục Sở Chiêu Dương, trước mặt người ngoài mắng Sở Chiêu Dương không bằng súc sinh.

“Nhị gia, ông đừng quá đáng quá! Chân tướng thế nào ông có biết không? Chiêu Dương là người nhà của ông, xảy ra chuyện, ông không tin anh ấy mà lại đi tin những lời đồn không biết nghe từ chỗ nào!”

Sở Chiêu Dương không phải loại người biết biện bạch cho mình, hơn nữa anh cũng không muốn. Bây giờ sự việc đã được điều tra rõ, anh càng không cần phải nói gì cả.

Nhị gia rõ ràng chính là đến làm khó Sở Chiêu Dương, những người có mặt đều có thể nhìn ra được.

Sở Chiêu Dương không ưa ông ta, càng không thích phí lời với ông ta. Nhưng chân tướng đã điều tra ra rồi. Cho dù những người có mặt đều biết nhưng không có nghĩa Cố Niệm vẫn có thể tha thứ cho Nhị gia vu oan Sở Chiêu Dương như vậy.

“Chúng ta đang nói chuyện chính đáng, một con đàn bà như cô chen mồm vào làm gì?” Nhị gia không hề tôn trọng Cố Niệm, “Cô đang nói chuyện với trưởng bối đấy, chú ý lễ độ của cô! Nếu ở bên ngoài cô vẫn cứ như thế này, đúng là làm mất mặt Sở gia ta!”

Ông ta nói những lời này trước mặt người làm ba như Cố Lập Thành, Cố Lập Thành đâu thể nhịn được.

Song ông chưa kịp nói thì Cố Niệm đã mở miệng: “Nếu như ông có dáng vẻ của một người làm trưởng bối, cháu sẽ tôn trọng ông. Nếu như ông thực sự nghĩ cho Sở gia thì đừng ở nơi này, trước mặt nhiều người như vậy, trước khi chưa làm rõ sự thực đã ra sức chỉ trích Chiêu Dương. Có phải ông chỉ chờ ngày hôm này, cho dù sự thực ra sao, ông chỉ cần một cái lý do đến trách cứ Chiêu Dương, làm anh ấy bẽ mặt?”

“Cô câm miệng!” Nhị gia chỉ vào mũi Cố Niệm nói.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương đột nhiên sầm lại, anh có thể không chấp nhất với Nhị gia, nhưng anh không thể chịu nổi ông ta chỉ tay vào mũi Cố Niệm trách mắng.

“Cô ấy nói không sai.” Sở Chiêu Dương kéo Cố Niệm bảo vệ sau lưng.

“Cháu vẫn còn không nhận sai?” Nhị gia nổi giận nói.

“Bởi vì anh ấy vốn dĩ không sai.” Cố Niệm bước lên trước một bước, đứng phía trước Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương không nhịn được cong môi, trong lòng vô cùng ấm áp. Thân hình phía trước căn bản không thể che được được anh, nhưng anh lại cảm thấy mình được cô bảo vệ cực kỳ tốt.

“Ông không rõ phải trái đúng sai đã cho rằng Chiêu Dương có lỗi. Ông thực sự coi anh ấy là người nhà sao? Nếu như đổi là Trì Dĩ Hằng, có phải trước tiên ông sẽ nghĩ có phải có hiểu lầm gì không? Có phải có người xử oan anh ta không? Sao là Chiêu Dương thì ông lại gấp rút muốn định tội cho anh ấy?”