Nguyễn Đan Thần còn đặc biệt dặn dò họ tuyệt đối không được để lộ cho Bánh Gạo Nhỏ biết, nhất định phải tạo bất ngờ cho Bánh Gạo Nhỏ. Còn Tiểu Hữu Cẩn vẫn quá ngây thơ, có gì đều nói ra ngay, căn bản không thể giữ được bí mật gì. Cho nên người lớn không dám nói chuyện này cho Tiểu Hữu Cẩn. Bây giờ cậu bé cũng cực kỳ rảnh, ngay cả nhà trẻ cũng chưa bắt đầu vào học, đến lúc đó cùng ôm cậu đi là được rồi.
Tề Hữu Tuyên liền nói với Bánh Gạo Nhỏ: “Em yên tâm đi, bọn anh sẽ không nói ra ngoài đâu. Hơn nữa, cô chú nhất định sẽ không quên sinh nhật của em đâu.”
Nhưng Bánh Gạo Nhỏ vẫn không lạc quan như vậy: “Bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ba mẹ bận rộn nhiều chuyện, có thể là quên mất thật rồi.”
Tề Hữu Tuyên xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ, nói: “Thế này đi, anh hứa với em, cho dù cô chú có quên sinh nhật em thật, thì anh cũng sẽ giúp em tổ chức sinh nhật. Anh sẽ gọi Mộc Nhiên và Mộc Triệt, còn có cả Cảnh Thời nữa, mọi người sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho em.”
“Anh có tiền lẻ, có thể mua bánh kem được cho anh.” Tiểu Hữu Cẩn nhét miếng bánh điểm tâm cuối cùng vào trong miệng, vừa nhai vừa nói.
Bánh Gạo Nhỏ nhìn Tiểu Hữu Cẩn, thở dài, đúng là cái tên tham ăn!
Tuy Tề Hữu Tuyên đã hứa, nhưng Bánh Gạo Nhỏ vẫn rất hy vọng ba mẹ nhớ sinh nhật cậu. Nhưng ba, mẹ, ông ngoại, bà ngoại hàng ngày đều đến, đặc biệt là bà ngoại mấy hôm nay còn gần như ở đây cả ngày. Ông bà cố nội cũng ngày nào cũng đến thăm cậu. Lần nào cũng chỉ đều cười nói vui vẻ, vô cùng quan tâm đến cậu. Nhưng không hề có ai nhắc đến chuyện sinh nhật của cậu. Hình như mọi người đều quên thật rồi.
Tâm trạng của Bánh Gạo Nhỏ từ sự mong chờ ban đầu, sau đó biến thành thấp thỏm, cho đến một ngày trước ngày sinh nhật, đã biến thành phiền muộn.
Tối hôm đó, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều ngủ lại. Tuy Bánh Gạo Nhỏ đã không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện bị bắt cóc nữa, nhưng có một trường hợp trước đó là Sở Chiêu Dương, Cố Niệm không dám lơ là. Chỉ cần có thể, cô sẽ luôn ở bên cạnh Bánh Gạo Nhỏ.
Bánh Gạo Nhỏ nằm giữa, tách Cố Niệm và Sở Chiêu Dương ra. Sở Chiêu Dương cũng rất phiền muộn, bởi vì Bánh Gạo Nhỏ bị thương, Cố Niệm luôn ở bên cậu bé, cho nên đã rất lâu rồi anh không có cơ hội ở một mình với Cố Niệm, càng đừng nói đến chuyện kia, thực sự đã khiến anh phải nín nhịn vô cùng khổ sở.
Cậu bé nằm giữa hai người vẫn không thoải mái, lật người qua lại cũng không ngủ được. Sở Chiêu Dương thực sự không thể chịu được nữa, liền giơ tay giữ chặt cậu bé lại: “Ngủ đi.”
Cậu nhóc phồng má lên, lòng thầm nghĩ ba không những không nhớ sinh nhật của cậu mà còn mất kiên nhẫn với cậu như vậy, thực sự không đối xử dịu dàng với cậu như trước kia nữa. Cậu bé lại quay người, vùi mình vào trong lòng Cố Niệm. Vẫn là vòng tay của mẹ vừa thơm lại vừa mềm, vô cùng thoải mái.
Sở Chiêu Dương cắn răng, trước đây tên nhóc này bị thương nặng nên anh mới đối xử dịu dàng như vậy, gần như là có yêu cầu gì cũng đều đáp ứng, hy vọng cậu nhóc sớm thoát khỏi bóng đen tâm lý, cũng không so đo với cậu nhóc chuyện cướp mất Cố Niệm của mình. Kết quả bây giờ cậu nhóc chạy nhảy tưng tưng, không hề còn chút nào bóng đen tâm lý, còn đang làm nũng trong lòng Cố Niệm, lần này anh thấy không thể nhịn được nữa rồi. Đã rất lâu rồi anh không được thân thiết với Cố Niệm rồi!
“Mẹ ơi!” Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của Bánh Gạo Nhỏ vang lên.
“Ừ?” Cố Niệm dịu dàng hỏi, “Sao vậy con?”
Cậu nhóc vân vê ngón trỏ trong lòng Cố Niệm, nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai ba mẹ có bận không?”
Trong mắt Cố Niệm thoáng qua ý cười, ngay cả khóe miệng cũng không nén được hơi nhướn lên, cười liếc nhìn Sở Chiêu Dương một cái. Sở Chiêu Dương cũng để lộ ra nụ cười khe khẽ.
Cố Niệm nói: “Ba mẹ hơi bận một chút.”
“Bận á? Ngày mai là thứ bảy cơ mà!” Cậu nhóc trợn mắt nhìn, thứ bảy, bận cái gì chứ?
Ngày mai là sinh nhật cậu đấy, ba mẹ đều không ai nhớ hết sao?
“Sáng mai ba mẹ có chút việc bận.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.
Sở Chiêu Dương vừa nói xong, cậu nhóc đã không dám hỏi quá chi tiết nữa, chốc lát đã yên lặng trở lại.
“Ngày mai con cứ ngoan ngoãn ở đây đợi, bà ngoại sẽ đến cùng con.” Cố Niệm nói, “Khoảng gần trưa ba mẹ sẽ đến.”
“Ồ.” Cậu nhóc càng yên lặng hơn.
Quả nhiên không một ai nhớ sinh nhật cậu, thật là buồn quá đi mất!
Đây còn là lần sinh nhật đầu tiên sau khi cậu trở về có nhiều người thân ở bên cạnh như vậy. Ba, ông ngoại, ông cố nội, bà cố nội. Thế nhưng lại không thể đón một sinh nhật hoàn chỉnh cả gia đình. Cậu nhóc có chút ấm ức, khóe mắt đã ươn ướt. Cậu nhóc âm thầm giơ cái tay mập mạp nhỏ xíu lên dụi mắt, cũng không để ba mẹ biết cậu đang tủi thân đến phát khóc. Cậu biết, gần đây ba mẹ rất bận. Vì cậu, ba mẹ phải vừa lo công việc vừa đến bệnh viện, ông bà nội đã bị ông cố nội nhốt ở nhà tổ trông chừng.
Nhưng động tác nhỏ này của cậu nhóc sao có thể qua được mắt Cố Niệm đây. Cố Niệm không khỏi oán trách liếc nhìn Sở Chiêu Dương. Đều tại anh, nói cái gì mà phải tạo cho Bánh Gạo Nhỏ một bất ngờ, không ai được nói ra. Nói là bây giờ cậu nhóc càng lo lắng thì đến lúc đó sẽ càng vui mừng. Kết quả làm cho con trai bé bỏng của cô tủi thân đến phát khóc. Nhưng đã giấu bao lâu như vậy rồi, không thể nhịn đến giờ lại thành công cốc được.
Cố Niệm đau lòng nhưng cũng đành phải nhịn lại, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cậu nhóc, dỗ dành cho cậu ngủ. Trong lòng cậu nhóc vô cùng phiền muộn, rất lâu sau cũng không ngủ được.
Sáng hôm sau cậu nhóc dậy rất muộn, Mục Lam Thục đã đến từ rất sớm, thấy cậu nhóc vẫn còn đang ngủ, cũng không đánh thức cậu dậy. Đến khi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đến, tiếng nói chuyện của họ đã đánh thức cậu nhóc. Cậu nhóc dụi mắt, vẻ mặt mơ màng mở mắt ra, quên mất chuyện sinh nhật mình.