Dù đang ở trong đêm tối mù mịt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mắt ông đang đỏ.
“Hai đứa… cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải bảo toàn bản thân.”
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm gật đầu, Cố Lập Thành cẩn trọng khom lưng với Sở Chiêu Dương, khiến anh kinh ngạc lùi ra sau, thấy Cố Lập Thành đứng thẳng người dậy nói: “Ba giao Cố Niệm cho con đấy.”
Anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho Cố Niệm, không để cô bị thương. Không cần Cố Lập Thành nói, Sở Chiêu Dương cũng hiểu rõ điều này
Cố Niệm là bảo bối của Cố Lập Thành, cũng là người mà anh yêu nhất.
“Ba yên tâm, con còn sống, cô ấy sẽ còn sống. Con sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ cô ấy.”
Tim Cố Niệm run lên, vội nắm chặt tay Sở Chiêu Dương. Cô không cần anh lấy mạng sống ra bảo vệ cô. Cô chỉ cần anh được bình an.
Cố Lập Thành hít một hơi thật sâu, rồi nặng nhọc thở ra: “Đi đi, đừng để quá giờ.”
Hai người gật đầu rồi lại lên xe.
Cố Lập Thành nhìn Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cách bọn họ ngày càng xa.
Phạm vi vòng đỏ mà Hắc Tử đánh dấu không lớn, lái xe không đến hai phút đã đến trước cửa nhà xưởng bỏ hoang.
Khu ngoại ô hoang vắng ngoài ánh trăng nhợt nhạt trên đỉnh đầu thì không còn thứ gì khác phát ra ánh sáng. Ánh trăng ảm đạm chiếu rọi khiến nhà xưởng trở nên đầy ma mị. Phần lớn nhà xưởng đều ẩn trong bóng tối, cửa sổ sớm đã bị người ta tháo xuống, chỉ còn lại khung cửa tan hoang giống như vô số con mắt, vô số cái miệng đang nhe nanh vuốt dữ tợn trong màn đêm. Cửa sắt loang lổ trước nhà xưởng nửa đóng nửa mở, tạo thành cái bóng méo mó trên bề mặt đất đá.
Sở Chiêu Dương tắt đèn xe, nắm chặt lấy tay Cố Niệm: “Sợ không?”
Cố Niệm nhìn tòa nhà bỏ hoang u ám đáng sợ trong màn đêm: “Bánh Gạo Nhỏ đang đợi em, em không sợ.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, để Cố Niệm xuống xe. Bảo vệ Cố Niệm ở sau lưng, Sở Chiêu Dương chậm rãi bước về phía trước. Khi bước đến cánh cửa sắt loang lổ đổ nát, cánh cửa nửa đóng nửa mở vì đã lâu không được dùng đến nên bị gỉ sét, phát ra tiếng ma sát nhức tai, từ từ mở ra.
Một người phụ nữ đi ra.
Ngôn Sơ Vi!
Trước đó ở trong xe Sở Chiêu Dương đã đoán ra được. Hiện giờ Cố Niệm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên khi nhìn thấy Ngôn Sơ Vi, cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn không kìm được nỗi hận trong lòng, căm phẫn nhìn Ngôn Sơ Vi.
Sau lưng Ngôn Sơ Vi có hai người đàn ông đang cầm súng chĩa vào Sở Chiêu Dương và Cố Niệm.
“Ngôn Sơ Vi!” Cố Niệm lạnh lùng gọi.
“Cố Niệm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.” Ngôn Sơ Vi mỉm cười, “Có phải không ngờ rằng sẽ gặp mặt trong tình huống thế này?”
“Cô còn mặt mũi gì tìm chúng tôi!” Cố Niệm tức giận.
“Ha! Hahahahahaha!” Ngôn Sơ Vi giống như nghe được chuyện rất buồn cười.
“Dĩ nhiên tao không còn mặt mũi nữa.” Ngôn Sơ Vi chỉ vào vết sẹo trên mặt mình, dù đã trang điểm nhưng vẫn không che đi được, “Mặt tao bị hủy rồi, còn mặt mũi gì nữa? Mặt của tao chính là bị chúng mày hủy!”
Ngôn Sơ Vi không thèm nhìn Cố Niệm nữa mà quay sang nhìn Sở Chiêu Dương.
“Chiêu Dương, em đối với anh thế nào, anh không biết sao? Chúng ta quen biết đã nhiều năm, từ lúc hai ta gặp nhau, anh trong lòng em luôn giữ vị trí luôn số một.”
Ngôn Sơ Vi tiến đến gần Sở Chiêu Dương vài bước, dừng lại trước mặt anh, hai người chỉ cách nhau rất gần
“Em yêu anh như vậy, luôn muốn tốt cho anh, muốn cho anh tất cả những gì tốt nhất. Vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm, em hận không thể móc tim mình ra cho anh xem.” Ngôn Sơ Vi vỗ vào ngực của mình.
“Đúng, là em giở trò sau lưng Cố Niệm. Nhưng hoàn toàn là vì em yêu anh!” Ngôn Sơ Vi dùng ánh mắt dụ dỗ nhìn Sở Chiêu Dương, dường như muốn anh hiểu tâm ý của mình.
“Em như vậy là vì em đố kỵ. Tại sao? Tại sao anh không nhìn thấy điểm tốt của em?” Ngôn Sơ Vi không cam tâm, “Rõ ràng là em tốt hơn cô ta rất nhiều, tại sao anh không yêu em? Em với anh quen biết đã nhiều năm, anh chưa từng chú ý đến em nhiều hơn một ánh nhìn. Anh quen biết Cố Niệm chưa bao lâu mà đã thích cô ta rồi?”
Ngôn Sơ Vi lắc đầu: “Em không hiểu rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta, sao lại không thể lọt vào mắt anh? Vì em quá yêu anh nên mới nghĩ cách đối phó cô ta, nếu không… nếu không em cần gì phí nhiều công sức như vậy?”
“Đừng tìm lí do cho sự ích kỷ và tàn độc của cô nữa.” Sở Chiêu Dương nói, “Trên thế giới có rất nhiều người yêu mà không được đáp lại, không lẽ ai cũng giống như cô, không ngừng ám toán đối phương? Cô hỏi tôi tại sao lại không yêu cô? Vì tôi có mắt nhìn, tôi không bị mù.”
“Anh!” Ngôn Sơ Vi không ngờ đã đến nước này, Sở Chiêu Dương vẫn không thể nói một câu đàng hoàng với cô ta.
Cô chỉ vào vết sẹo hung tợn trên mặt mình, căm hận nói: “Vậy nên anh hủy dung mạo của em sao? Anh nhìn đi, cái này chính là anh làm!”
Sở Chiêu Dương hừ một tiếng, lười nói thêm với cô ta.
Đã ba lần bốn lượt suýt chút nữa lấy mạng Cố Niệm thì cô ta không nhắc tới.
Đối với loại người này, còn gì để nói?
“Đừng phí lời!” Sở Chiêu Dương trầm giọng, “Tôi muốn gặp con tôi.”
“Bọn họ ở ngoài cửa đợi cái gì vậy?” Hắc Tử chau mày.