Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 675: Cứu viện




Dù Cố Niệm cùng đi với Sở Chiêu Dương, nhưng Sở Chiêu Dương cũng chỉ có một mình, có thể bảo vệ được cho Cố Niệm không?

Nếu Cố Niệm không đi, Bánh Gạo Nhỏ có lẽ sẽ bị hành hạ chết.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy…

Nếu có thể, bà tình nguyện thay thế Cố Niệm đến nơi đó. Nhưng vì cứu Bánh Gạo Nhỏ, Mục Lam Thục không thể nào ngăn cản Cố Niệm đi. Bà bất lực ôm mặt, hai vai run lên, không dám khóc thành tiếng.

Trên màn hình laptop của Hắc Tử lúc này xuất hiện hình ảnh vệ tinh ở nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại ô phía tây. Hắc Tử phóng to vị trí, nhà xưởng đó cũng dần hiện rõ hơn. Hắc Tử nhanh chóng nhập vào một dãy chỉ lệnh, lấy nhà xưởng làm trung tâm, xung quanh xuất hiện một vòng tròn bán trong xuốt màu đỏ, chiếu sáng phía trên.

“Đây là phạm vi mà đối phương có thể nhìn thấy từ trong nhà xưởng do tôi tính ra, vượt ra ngoài phạm vi này đối phương sẽ không nhìn thấy chúng ta nữa.” Hắc Tử nói, “Vì xung quanh nhà xưởng này không có tòa nhà cao nào nên không cần lo lắng đối phương sẽ có người trốn ở chỗ khác để nghe ngóng.”

Cố Lập Thành lập tức hiểu rõ, liền nói với Lí Thiếu Phong: “Cậu lập tức thông báo cho cục cảnh sát để bọn họ điều động vũ trang.”

Cố Lập Thành nhíu mày nhìn màn hình, chỉ vào một tòa nhà đổ nát ở gần bên ngoài vòng đỏ rồi nói: “Tập hợp ở đây chờ lệnh!”

“Vâng!” Lí Thiếu Phong lập tức rời đi.

Cố Lập Thành đích thân gọi điện cho bộ trưởng Trình. Bộ trưởng Trình và vợ ông đang ở bên ngoài, nghĩ rằng đây có lẽ là chuyện riêng của Sở gia, quan hệ của ông với Sở gia vẫn chưa đạt đến mức giống bát đại gia tộc nên không chủ động đi vào theo. Hiện giờ nhận được điện thoại, bèn để Trình phu nhân ở ngoài, một mình ông vội vàng đi vào.

“Bộ trưởng Trình.” Khi ông vừa bước vào, Cố Lập Thành lập tức đi tới.

“Lão Cố, đừng khách sáo với tôi như vậy.” Ông bắt tay Cố Lập Thành rồi nói, “Chuyện gì vậy?”

Thấy mọi người trong phòng sắc mặt u ám, Cố Niệm thì khóc sưng đỏ cả mắt, đến cả Sở Chiêu Dương cũng sốt ruột, vành mắt đỏ hoe. Mục Lam Thục và Sở lão thái thái ôm nhau cùng khóc. Lão gia toàn thân run cầm cập.

“Có chuyện gì cứ nói, chỉ cần làm được, nhất định tôi sẽ giúp.”

Cố Lập Thành kể ngắn gọn mọi chuyện rồi nói: “Người tôi có điều động có hạn, chuyện này người càng đông sẽ càng ổn thỏa, vì thế…”

“Không thành vấn đề.” Bộ trưởng Trình không đợi Cố Lập Thành nói xong, đã nhanh chóng trả lời.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sức chịu đựng rất kém, khả năng chống cự cũng rất yếu.

Có lẽ chỉ cần lỡ tay một chút thì sẽ…

Chuyện này không thể không giúp!

“Bộ của chúng tôi không có nhiều đội vũ trang nhưng tôi có thể liên lạc với tư lệnh Hách.” Bộ trưởng Trình nói.

“Cảm ơn.” Cố Lập Thành cảm kích.

Bộ trưởng Trình không nói gì, vỗ vai Cố Lập Thành rồi đi điều động người.

Lão gia cũng điều động hết người của tộc bộ đến, tiếc là Văn gia ở thành phố T, nước xa không thể cứu được lửa gần.

Bộ trưởng Trình không chỉ liên lạc với tư lệnh Hách, mà còn tìm trinh sát chuyên nghiệp trong bộ của mình đến.

Bọn họ có lẽ không giỏi về vũ trang nhưng về mặt trinh sát thì vô cùng tài giỏi.

Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không dám trì hoãn thời gian, lúc định đi, bộ trưởng Trình nói: “Hai người đợi một chút, chờ cảnh sát đến rồi để bọn họ mở đường cho hai người, nửa tiếng thì có thể đến đó. Nếu không dù hiện giờ hai người có đi thì một tiếng cũng không thể đến. Giờ này bên ngoài đang tắc đường.”

“Đối phương yêu cầu hai người phải đến trong một tiếng, rõ ràng là muốn làm khó hai người. Theo như tình hình giao thông bên ngoài hiện giờ, nếu tuân thủ giao thông thì cũng phải một tiếng rưỡi mới đến.” Phó Vĩnh Ngôn nói.

Rất may, đội cảnh sát vũ trang của cục cảnh sát đã đến.

Sở Chiêu Dương liền dẫn Cố Niệm theo lối đi dành cho VIP của Thịnh Duyệt ra ngoài, để tránh gặp phải quan khách.

Ông bà, Cố Lập Thành và Mục Lam Thục cũng đi theo ra ngoài.

“Niệm Niệm!” Mục Lam Thục gọi Cố Niệm lại khi cô cùng Sở Chiêu Dương định lên xe.

Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều dừng lại. Mục Lam Thục vội bước tới, nắm chặt tay Cố Niệm, lại nhìn sang Sở Chiêu Dương: “Chiêu Dương, hãy bảo vệ tốt cho hai mẹ con Cố Niệm.”

“Mẹ yên tâm.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh gật đầu.

Mục Lam Thục không biết nên nói thêm điều gì, bà buông tay Cố Niệm ra. Chỉ sợ… cháu ngoại không còn, con gái đi thì cũng…

Lũ bắn cóc khốn khiếp đó, tại sao lại có kẻ xấu xa như vậy!

Lúc nãy khi nghe thấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia đánh Bánh Gạo Nhỏ tàn nhẫn, bà hận không thể xông đến xé xác kẻ đó.

Sao cô ta có thể ra tay như vậy!

Bà nghe thôi cũng thấy đau, đừng nói đến Bánh Gạo Nhỏ phải đích chân gánh chịu.

Mục Lam Thục lại nhìn Cố Niệm. Sở Chiêu Dương liền mở cửa xe cho Cố Niệm vào.

Cố Lập Thành vội theo sau, lên một chiếc xe bên trong có Biên Đạo Nhân và Hắc Tử.

Ông hạ kính xe xuống: “Chúng tôi sẽ đi theo sau, yên tâm đi.”