Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 630: Dẫn bánh gạo nhỏ đến ở




Ngày 5 tháng 12…

Niệm Niệm, bao giờ thì em quay về?

Có phải em thực sự mặc kệ anh không?

Em trở về chăm sóc anh đi, không có em, anh phải làm sao?

Anh lại bắt đầu gặp ác mộng rồi, mỗi ngày đều không ngủ được.

Không chỉ là nằm mơ thấy ác mộng khi bắt cóc, còn mơ thấy em càng ngày càng xa anh, không quay về nữa. Dần dần, ngay cả đến mặt em anh cũng không nhìn rõ.

Vì vậy, anh không dám ngủ tiếp.

Anh sợ cứ nằm như vậy rồi giấc mơ sẽ thành hiện thực.



Ngày 29 tháng 1…

Cố Niệm vẫn chưa trở về.

Niệm Niệm, anh rất nhớ em!

Nếu như em không trở về, cả đời này anh đều sẽ như thế này.

Niệm Niệm, cả đời này anh chỉ có một mình em. Vị trí vợ anh cũng chỉ dành cho một mình em.

Em không trở về, vị trí đó sẽ để trống.

Cả đời này anh sẽ sống một mình.



Cố Niệm liên tục giở về sau xem.

Từ những dòng chữ ít ỏi đơn giản đó, cô có thể thấy được sự cô đơn và khổ sở của anh.

Sống mũi Cố Niệm cay cay, kìm nén sự chua xót trong mắt.

Cô lật đến trang ghi ngày cô trở về Ngu Thành.

Nét chứ của Sở Chiêu Dương trở nên lộn xộn không cứng cáp, còn có chút xiêu vẹo, giống như viết khi đang ở trong xe.

“Ba vợ nói Cố Niệm trở về rồi. Cô ấy trở về rồi!

Bây giờ tôi đang trên đường đến sân bay. Cố Niệm, chờ anh!”

Tay anh run rẩy, vì thế nét chữ xiêu vẹo giống như đuôi con nòng nọc.

Trang giấy giống như bị thấm nước, có chút nhăn nhúm.

Mà chữ “anh” cuối cùng ở cuối câu cũng bị nhòe đi.

Cố Niệm vuốt ve vòng tròn nhăn nhúm đó, đây có lẽ là vết nước mắt của anh.

Một giọt nước mắt của Cố Niệm rơi xuống.

Cửa phòng một lần nữa nhẹ nhàng mở ra, Sở Chiêu Dương đã xử lý xong giấy tờ trong phòng làm việc và quay trở lại.

Nhìn thấy Cố Niệm khóc, Sở Chiêu Dương lập tức sải bước tới: “Sao thế?”

Anh nâng mặt Cố Niệm lên, cúi người, gương mặt kề sát mặt cô, ngón tay tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt cô. Anh nhìn thấy cuốn sổ ghi chép da màu đen đặt trên đầu gối Cố Niệm.

“Em xem cái này nên khóc à?” Sở Chiêu Dương nhìn vệt nước mắt mới vẫn còn ướt trên mặt giấy.

Cố Niệm hít hít mũi: “Em tò mò nên mở ra xem.”

Cô ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn anh, giống như một đứa trẻ, dè dặt sợ bị anh trách mắng. Nhưng bộ dạng đáng thương này của cô khiến Sở Chiêu Dương dở khóc dở cười, không biết phải làm sao.

“Anh không trách em, em sợ cái gì?” Sở Chiêu Dương phì cười, rút lấy cuốn sổ ghi chép trong tay cô. Anh ngồi bên cạnh Cố Niệm, thuận tay kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình.

“Anh có cái gì không thể cho em xem chứ?” Sở Chiêu Dương ôm thân thể mềm mại của cô trong lòng, vô cùng thỏa mãn.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngay đến cả cơ mật của công ty, em nói muốn xem thì cũng sẽ cho em xem. Một chút nhật ký có tính là gì. Em căng thẳng với anh như vậy, khiến anh rất khó chịu.”

“Em cho rằng đây là tâm trạng riêng của anh.” Cố Niệm vừa ngoan ngoãn vừa bình tĩnh ở trong lòng anh. “Song em cũng cảm thấy dù sao anh không có cái gì là không thể cho em xem, nên em mới mở ra.”

“Cái này thì đúng rồi.” Mắt Sở Chiêu Dương khẽ cong lên, rất vui mừng khi Cố Niệm hiểu điều đó.

“Em xem cái này, anh không có bực tức, anh chỉ không vui là vì em xem xong thấy buồn.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, cọ nhẹ trên chóp mũi cô.

“Nhưng em sao có thể không buồn chứ?” Cố Niệm rúc trán vào trong lòng Sở Chiêu Dương.

“Đặc biệt là lúc đọc được khi anh ở trong nhà đợi em, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động liền cho rằng là em, em thực sự rất khó chịu.” Mắt Cố Niệm cay cay, hai tay ôm chặt lấy anh.

Người đàn ông này, thật khiến người ta đau lòng!

Rõ ràng trong ba năm qua, anh chịu khổ sở không hề ít hơn cô.

Khi đó cô tùy hứng bỏ đi nhưng anh chưa từng trách cô, ngược lại vẫn luôn tự trách bản thân mình không bảo vệ tốt cho cô. Nhưng thực ra cô không thể mãi để anh bảo bệ, không phải sao? Cô phải học để tự bảo vệ mình, còn phải bảo vệ tốt cho anh.

Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vỗ về lưng Cố Niệm để cô bình tĩnh lại: “Anh viết cuốn nhật ký này bởi vì trong lòng anh có rất nhiều lời không biết có thể nói với ai, vì vậy liền viết ra giấy.”

Cố Niệm ở trong lòng Sở Chiêu Dương suýt nữa nói ra, trực tiếp dẫn Bánh Gạo Nhỏ đến ở, không bao giờ chia xa nữa.