“Đừng nhổ ra, cố chịu một chút, tốt cho cổ họng con đấy.” Cố Niệm vội vã bịt miệng cậu nhóc lại, không cho cậu nhổ cục kẹo ra.
Cậu nhóc dáng vẻ ủy khuất, mắt cũng đã đỏ lên: “Cay quá.”
“Loại kẹo này chính là như vậy đấy.”Cố Niệm nói với cậu nhóc, “Tạm thời con đừng nói nhiều, nếu không cổ họng sẽ càng đau hơn đó.” Sau đó Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương: “Lát nữa anh xem có cửa hàng tiện lợi nào thì dừng lại một chút, mua chai nước cho Bánh Gạo Nhỏ uống.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, lái thêm một đoạn liền nhìn thấy bên đường có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, liền dừng lại trước cửa hàng. Cố Niệm định xuống xe thì nghe thấy Sở Chiêu Dương nói: “Em đợi ở đây đi, anh đi mua.”
Tháo dây an toàn xong, Sở Chiêu Dương đang định mở cửa thì lại nhớ ra một chuyện: “Con nó có nhãn hiệu ưa thích nào không?”
Cố Niệm lắc đầu bậc cười: “Đâu có kén chọn như vậy, tùy tiện mua một chai là được.”
Sở Chiêu Dương gật đầu. Qua cửa xe, ánh mắt Cố Niệm dõi theo bóng lưng anh. Vóc dáng anh rất cao, nhìn từ phía sau, vai rộng mông hẹp vóc dáng tam giác chuẩn. Lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đén khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc. Dáng vẻ tùy tiện như vậy lại lộ ra vẻ ưu nhã, thật sự không biết nên dùng từ nào để miêu tả.
Người đàn ông này, cũng quá gợi cảm rồi! Chẳng khác gì một cỗ máy bắn hormone biết đi cả!
Không nhìn thấy lúc anh đi ngang qua, mấy cô gái đó đều không kìm được quay lại nhìn theo anh sao?
Nếu không phải ở lại cùng cậu nhóc, cô chắc chắn đã đi theo bên cạnh Sở Chiêu Dương để tuyên bố chủ quyền rồi.
Cũng không biết có phải do ánh mắt của cô quá sâu, quá chăm chú hay không mà Sở Chiêu Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô.
Nhưng cửa xe đen kịt, vốn không thể nhìn vào trong được mà. Lúc nãy Cố Niệm vẫn chăm chú nhìn anh, bây giờ lại chột dạ giống như bị anh bắt quả tang vậy.
Mặt Cố Niệm nóng lên, miệng giật giật, trong lòng tự nói với chính mình: anh ấy không nhìn thấy.
Vừa an ủi bản thân xong thì thấy Sở Chiêu Dương mỉm cười với mình.
Cố Niệm: “...”
Nhìn lén anh cũng bị bắt quả tang, đúng thật quá nguy hiểm mà!
Cố Niệm vội vã che gương mặt nóng bừng của mình lại, không dám nhìn Sở Chiêu Dương nữa.
Cậu nhóc đang ngậm kẹo thuận hầu trong miệng, sau khi quen rồi, cũng có thể chấp nhận mùi vị này. Viên kẹo tuy không to lắm nhưng miệng cậu nhóc lại bị nhét đến căng phồng.
Lúc này, cậu nhóc lẩm bẩm không rõ: “Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ lên vậy?”
Quả nhiên viên kẹo đã bắt đầu có tác dụng, giọng nói cũng không còn khàn khàn nữa.
“Hả...” Cố Niệm sờ lên mặt, thấy lòng bàn tay cũng nóng theo.
Cô phồng hai má thổi một hơi, nói: “Là do nóng quá thôi!”
Cậu nhóc kinh ngạc trợn tròn mắt: “Người mẹ tuyệt thật đó, Bánh Gạo Nhỏ phải mặc rất nhiều quần áo, vậy mà mẹ vẫn cảm thấy nóng.”
Cố Niệm: “Ừm.”
Cố Niệm không dám nhìn Sở Chiêu Dương nữa, đưa mắt len lén liếc anh một cái, thấy đã bước vào cửa hàng tiện lợi rồi. Một lúc sau anh bước ra. Cố Niệm còn chưa bình tĩnh lại được, không biết lát nữa anh lên xe có cười nhạo cô không.
Còn chưa nghĩ xong phải phản ứng thế nào, liền nghe thấy cậu nhóc nói: “Mẹ, là dì đã đến nhà chúng ta kìa!”
Trong nhà từng có phụ nữ đến khi nào chứ?
Quay sang nhìn, không ngờ lại là Dương Thụy Tuyết.
Gặp mặt ở đây, quả là quá trùng hợp!
Dương Thụy Tuyết đứng bên cạnh Sở Chiêu Dương, không biết đang nói những gì. Vóc dáng Dương Thụy Tuyết hơi thấp, yêu kiều nho nhỏ, có thể kích thích cảm giác muốn che chở của đàn ông. Khuôn mặt nghiêng của Dương Thụy Tuyết ngẩng lên, mang theo nét ửng đỏ xấu hổ, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Sở Chiêu Dương vô cùng chuyên chú, tràn đầy sùng bái. Đa số đàn ông đều thích dáng vẻ này, đối với ánh mắt này sẽ chẳng còn chút sức chống cự nào cả.
Nhưng hiển nhiên Sở Chiêu Dương là ngoại lệ. Người đàn ông này không hiểu chuyện đến mức hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt chuyên ý đầy sùng bái của Dương Thụy Tuyết, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn đó.
Thật ra Sở Chiêu Dương không phải là người không biết phong tình. Lúc gặp cô, những lời nói ngọt ngào nhất cũng có thẻ phát ra từ miệng anh.
Cảm giác này thật tốt quá!
Thật tự hào!