“Càng ngày càng hư rồi.” Cánh tay dài của Sở Chiêu Dương kéo Cố Niệm vào lòng, rồi cấu nhẹ vào bên eo của cô một cái.
“Trêu anh thôi.” Cố Niệm cười, tháo kính râm xuống, “Vậy anh nói xem, em đeo sẽ tốt hơn, hay không đeo tốt hơn?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Đeo vào, đúng là giấu đầu hở đuôi thật. Nhưng nếu không đeo, đôi mắt long lanh kia lại quá quyến rũ.
“Công ty ít người, trước hết không cần đeo đâu.” Sở Chiêu Dương nói, “Ra khỏi công ty lập tức đeo lên.”
“Được.” Cố Niệm ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đối với sự bá đạo của anh, cô chẳng cảm thấy chút khó chịu nào.
Hai người cùng ra khỏi văn phòng, Cố Niệm theo bản năng, nép vào phía sau Sở Chiêu Dương. Khi Cố Niệm chào hỏi Hà Hạo Nhiên, thấy cậu ta hơi sửng sốt. Bởi vì Hà Hạo Nhiên phát hiện, hình như Cố Niệm so với lúc nãy đã xinh đẹp hơn một chút. Ngũ quan vẫn như thế, nhưng nhìn lại không giống vừa rồi.
Cố Niệm chột dạ, vội vã nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Hà Hạo Nhiên nữa. Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn Hà Hạo Nhiên một cái, Hà Hạo Nhiên lập tức chuyển mắt sang hướng khác, không dám nhìn nữa. Nghĩ thầm, cái tính ghen tuông này của tổng tài cũng quá nghiêm trọng rồi. Nhìn thêm một cái cũng không cho.
Đợi lúc bước vào thang máy, trong thang máy chẳng có ai khác, Cố Niệm mới chột dạ hỏi: “Không lẽ vừa rồi trợ lý Hà nghe thấy gì rồi sao?”
Sở Chiêu Dương cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ sáng lấp lánh của cô, cả khuôn mặt đều phát ra ánh sáng lóa mắt, vậy mà bản thân còn không biết.
“Tuyệt đối không có.” Sở Chiêu Dương cam đoan, “Tất cả đều là vì gương mặt em thôi.”
“Hả?” Cố Niệm sờ sờ mặt mình, rồi quay sang soi vào mặt gương trong thang máy, cũng chẳng phát hiện có điểm nào không ổn, “Có chỗ nào không đúng à?”
“Quá xinh đẹp rồi.” Sở Chiêu Dương nắm chặt tay cô, “Lát nữa nhớ đeo kính.”
Cố Niệm: “...”
Do anh thích cô thôi, trong mắt người yêu luôn là Tây Thi mà. Tưởng cô thật sự là tuyệt thế mỹ nhân, người người đều yêu thích sao? Nhưng có Sở Chiêu Dương thích là đủ rồi. Cố Niệm mừng khấp khởi, cũng chẳng phản bác gì.
Hai người tay trong tay bước ra khỏi thang máy, lúc này, số người trong sảnh so với buổi trưa lúc chuẩn bị vào làm đã đông hơn nhiều. Mọi người sớm đã nghe việc tổng tài đưa tổng tài phu nhân đến công ty, hơn nữa đã được chính miệng tổng tài thừa nhận. Lúc này thấy hai người tay trong tay, sao còn có thể không biết Cố Niệm là ai chứ. Không ngờ rằng, tổng tài phu nhân lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách được tổng tài yêu thích. Hai người đi bên nhau, quả thật rất xứng đôi. Cố Niệm đứng chung với Sở Chiêu Dương, một nhu một cương, một nóng một lạnh, vừa khéo bổ sung cho nhau.
“Em muốn mua quà gì cho Bánh Gạo Nhỏ?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Mua trang phục luyện công đi.” Cố Niệm nói, “Con trai muốn học võ công, mua một bộ quần áo luyện công cho nó, nhất định nó sẽ thích hơn.”
“Được.” Sở Chiêu Dương khởi động xe.
“Nhưng Bánh Gạo Nhỏ còn nhỏ như vậy, học võ công không biết có ảnh hưởng gì không. Hình như những người học giỏi võ, dáng người cũng chẳng cao gì mấy.” Cố Niệm nghĩ ngợi.
Sở Chiêu Dương lạnh lùng liếc sang cô một cái, nói: “Em cảm thấy anh lùn?”
Cố Niệm lẩm bẩm nói, “Nói gì vậy chứ, anh mà lùn, vậy tiêu chuẩn cao cũng cao quá rồi. Anh đừng cứ soi từng chữ mà em nói, chỉ là em cảm thấy Bánh Gạo Nhỏ còn quá nhỏ, sợ ảnh hưởng đến sự phát triển xương cốt của con?”
“Cứ học theo tuần tự, sẽ không sao đâu. Bây giờ tuổi con còn nhỏ, xương cốt còn mềm, đúng là không thích hợp thúc đẩy.” Sở Chiêu Dương nói, “Có thể bắt đầu từ cơ bản trước, sẽ không ảnh hưởng đến con. Qua hai năm nữa, thuần thục những điều cơ bản, sẽ rất có lợi. Lúc anh năm tuổi đã vào Lam Sơn Đại Viện học võ.” Sở Chiêu Dương nói.
Còn chưa nói xong, Cố Niệm đã kinh ngạc kêu lên: “Anh còn từng vào Lam Sơn Đại Viện học võ à?”
“Bọn anh, đều phải trải qua trải nghiệm này. Yêu cầu không khắc nghiệt như những đệ tử chính thức của Lam Sơn Đại Viện, nhưng cũng có tiêu chuẩn riêng. Từ lúc anh ba tuổi đã bắt đầu học đứng tấn. Đến khi năm tuổi, lần đầu tiên vào Lam Sơn Đại Viện, đã bị kiểm tra kiến thức cơ bản. Qua phần cơ bản, còn có các mục kiểm tra khác, bao gồm sức khỏe, bối cảnh, phẩm cách… Mỗi năm bát đại gia tộc đều chọn ra những đứa bé 5 tuổi trong tộc vào Lam Sơn Đại Viện tiến hành huấn luyện, nếu không có con cháu phù hợp độ tuổi sẽ bỏ qua.”
“Vậy có phải ở lại đó không?” Cố Niệm không nỡ xa Bánh Gạo Nhỏ.
“Không cần, Lam Sơn Đại Viện cũng không phải chỉ cần đủ tuổi là sẽ nhận. Mỗi năm trong tộc sẽ chọn ra những đứa bé năm tuổi, trong số đó chọn ra hai bé đưa đến Lam Sơn Đại Viện. Hai đứa bé đó cũng không chắc chắn được nhận. Còn phải thông qua khảo nghiệm của Lam Sơn Đại Viện nữa.”