Mà cậu còn... còn mập hơn cậu nhóc kia một chút. Chỉ... chỉ một chút thôi nha!
Ba cậu quả là lợi hại!
Đôi mắt cậu nhóc sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng lên, vô cùng đáng yêu. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Sở Chiêu Dương, cậu lại quật cường không thừa nhận.
“Haizzz, con đừng giận ba con nữa, Bánh Gạo Nhỏ nhà chúng ta chẳng lẽ lại là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?” Cố Niệm dịu dàng nói, cười híp mắt, đôi mắt đen láy cong cong.
Cậu nhóc cực thích nhìn Cố Niệm cười, cho nên gương mặt nhỏ nhắn cũng không duy trì được vẻ mặt kiêu ngạo thêm nữa.
“Bánh Gạo Nhỏ nhà chúng ta là nam tử hán, mà nam tử hán đều rất hào phóng, có phải không nào?” Cố Niệm nhẹ nhàng vuốt cái má vừa trắng trẻo lại vừa núc ních thịt của câu.
Cậu nhóc còn đang do dự không biết có nên làm hòa với Sở Chiêu Dương hay không, Cố Niệm đã nhanh chóng nháy mắt với anh, nhân lúc cậu nhóc không chú ý liền chọc một cái vào hông anh. Sở Chiêu Dương chỉ cảm thấy phần hông bị ngón tay mềm mại của cô chạm nhẹ vào, lập tức trở nên tê dại. Cho nên, khi cậu nhóc quay đầu lại nhìn Sở Chiêu Dương, trong mắt Sở Chiêu Dương đã không còn thái độ trêu tức, nhưng thâm ý sâu xa trong con ngươi kia lại khiến cậu nhóc không hiểu được.
Thế nhưng Cố Niệm lại rất rõ ràng. Khóe miệng cô khẽ động, lòng thầm lẩm bẩm, rõ ràng chỉ chọc anh ấy một cái, sao anh ấy lại như vậy chứ.
Nhưng trong mắt cậu nhóc lại nhìn ra thành ý của ba dành cho cậu. Cậu nhóc bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Nếu đã như vậy thì con làm hòa với ba.”
Sở Chiêu Dương cong môi, anh không nói gì nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Cậu nhóc bạo gan nói: “Sau này ba không được nói con giống con gái nữa. Bánh Gạo Nhỏ là con trai đó.”
“Được.” Sở Chiêu Dương gật đầu, cậu nhóc còn chưa kịp vui vẻ đã nghe Sở Chiêu Dương nói: “Chỉ cần con đừng có cả ngày bám lấy mẹ con là được.”
Bánh Gạo Nhỏ: “...”
Cậu thấy là ba cậu đang muốn bám lấy mẹ cậu thì đúng hơn!
“Nhưng con cũng cần được mẹ yêu thương chứ!” Cậu nhóc cứng cỏi nói tiếp.
Sở Chiêu Dương: “...”
“Được rồi được rồi, không phải là hai ba con làm hòa rồi sao? Sao lại tranh cãi nữa rồi?” Cố Niệm bất lực nhìn hai người. Hai người này không thể chung sống hòa bình được hay sao?
Sở Chiêu Dương và Bánh Gạo Nhỏ: “Hừ hừ!”
Cố Niệm: “...”
Một lát sau, cậu nhóc do dự, đỏ mặt nói: “Ba ơi.”
Hiếm thấy cậu gọi ba dịu dàng như vậy, Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Hử?”
“Vừa nãy ở trong nhà hàng ba đánh chú người xấu kia thật là lợi hại nha.” Cậu nhóc nhớ lại dáng vẻ uy phong của Sở Chiêu Dương khi nãy, mắt sáng bừng lên, “Ba biết công phu sao?”
“Con thích à?” Sở Chiêu Dương cười nhạt hỏi.
Cậu nhóc liên tục gật đầu: “Con thích lắm! Con thích nhất là Jackie Chen, công phu cực kỳ giỏi. Xem ra ba còn lợi hại hơn cả ông ấy nữa!”
Sở Chiêu Dương thấy điệu bộ mong đợi của cậu nhóc, liền chủ động hỏi: “Con muốn học không?”
“Có có!” Cậu nhóc gật đầu, “Ba dạy con được không?”
Sở Chiêu Dương không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại, “Con muốn học dáng vẻ thôi hay muốn thực sự lợi hại?”
“Đương nhiên là thực sự lợi hại rồi!” Cậu nhóc quơ cánh tay lên, “Để đánh được bọn người xấu. Nếu có người đến ức hiếp mẹ, con sẽ bảo vệ được mẹ.”
Cậu nhóc quơ cánh tay lên, khó tránh khỏi sẽ lộn xộn trong lòng Sở Chiêu Dương. Nhưng Sở Chiêu Dương ôm cậu nhóc bằng một tay vẫn vững vàng như cũ, mặt không đổi sắc. Cậu nhóc càng cảm thấy ba mình lợi hại. Tuy ba thường xuyên tranh giành mẹ với cậu, nhưng ba lợi hại thật đó!
“Đây là do con nói đó nha, không được than mệt đâu đấy. Nếu muốn thực sự lợi hại thì phải chịu khổ. Hơn nữa không thể lập tức học được mấy chiêu thức võ công, mà phải bắt đầu luyện từ cơ bản. Rất khó đấy, con có học được không?”
Cậu nhóc vốn không thích bị coi thương, nên hào hùng vỗ ngực nói: “Con làm được!”
“Bây giờ còn nói chắc chắn được, đến lúc đó rồi xem thế nào. Không biết có khi lại bỏ cuộc giữa chừng cũng nên.” Sở Chiêu Dương mỉm cười.
“Không đâu, con sẽ kiên trì được”. Cậu nhóc vô cùng tự tin nói: “Ba đừng coi thường con, nếu con mà than mệt bỏ cuộc thì con là heo con!”
“Ba mới chỉ nghe người khác cược mình không làm được là cún con, chứ chưa nghe ai nói mình là heo bao giờ.” Sở Chiêu Dương hơi kéo giãn khoảng cách, đánh giá cậu nhóc một vòng từ trên xuống dưới: “Trông cũng giống đấy chứ.”
Cậu nhóc vểnh môi lên thật cao: “Đợi con học xong công phu sẽ gầy ngay thôi!”
“Có khi còn cao hơn nữa đấy.” Sở Chiêu Dương nói.
“Có thật không ba?” Cậu nhóc vui mùng, “Có cao giống như ba được không?”
“Ừ, chỉ cần học cho tốt, đến khi con lớn lên sẽ cao được như ba.” Sở Chiêu Dương khẳng định.
“Tốt quá! Vậy thì con cũng mạnh mẽ như ba luôn đúng không?”
“Được chứ!”
Vì hai ba con đang thảo luận vấn đề nghiêm túc nên cậu nhóc cũng quên hết những chuyện giận dỗi trước đó với Sở Chiêu Dương, suốt đường đi cứ nói ba ơi ba à, như chú chim nhỏ, dường như không có hết chuyện để nói.
Cậu gọi ba vui vẻ, suốt đường không hề gọi mẹ lấy một tiếng nào nữa khiến Cố Niệm cũng cảm thấy có chút ghen tị.
Mục Lam Thục thấy Sở Chiêu Dương ôm cậu nhóc trong lòng, chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi, hai ba con đã làm hòa rồi. Bà cười nói: “Mẹ định đi tìm ông bà, các con thì sao?”