Mục Lam Thục ngạc nhiên không biết nên nói gì.
Người chồng mất tích hơn hai mươi năm, vốn cho rằng là một tội phạm bắt cóc, kết quả lại đột nhiên trở về, nói cho bà biết thật ra ông ấy là một anh hùng, còn làm cục trưởng.
Cố Lập Thành lúc này mới xoay ánh mắt qua nhìn Cố Niệm và cậu nhóc trong lòng cô.
“Niệm Niệm.” Cố Lập Thành giọng khàn khàn gọi.
Hai từ này, không hề xa lạ với ông. Ở trong tổ chức R, không ít lần tuy ông không dám lên tiếng, nhưng vẫn luôn trăn trở, lặng lẽ gọi tên của vợ và con mình, để tạo động lực cho bản thân. Bất luận tàn tạ thế nào, cũng phải sống sót trở về, gặp mặt bọn họ.
Cố Niệm mở miệng, nhưng cổ họng lại bị nghẹn cứng. Rõ ràng là từ nhỏ đã muốn gọi một tiếng “ba”, nhưng lúc này có thế nào cũng không lên tiếng được.
Cố Lập Thành cũng không miễn cưỡng, lộ ra nụ cười nhẹ khó xử. Khi ông vẫn cho rằng, bản thân còn cần chút thời gian mới có thể nghe Cố Niệm gọi tiếng “ba” đó, thì bên tai truyền đến giọng dịu dàng nhẹ nhàng: “Ba”. Cố Lập Thành đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy sự ngạc nhiên. Hai mắt đỏ hoe phút chốc dâng trào nước mắt. Người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng thẳng lưng, lúc này lại khom mình.
“Ừ!” Cố Lập Thành nặng nề trả lời.
Cố Niệm giơ tay lau nước mắt, không ngờ, sau hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có lúc cả nhà được đoàn tụ. Cố Niệm tìm thấy khăn giấy sau lưng ghế sofa, vội rút ra vài miếng, đưa cho Cố Lập Thành ở trước mặt. Vẫn còn có chút xa lạ nên động tác của cô vẫn hơi do dự.
Cố Lập Thành vội vàng cầm lấy khăn giấy, nhìn thấy Cố Niệm lại đưa khăn giấy cho Mục Lam Thục. Ba người đều lau sạch nước mắt.
Cố Lập Thành nhìn sang cậu nhóc trong lòng Cố Niệm, cảm giác thân thuộc đó lại dâng trào trong lòng ông. Lập tức, nghĩ đến một khả năng. Trong lòng hơi biến động, ông hỏi Cố Niệm: “Đứa trẻ này là…”
Cậu nhóc mặt đầy nghi hoặc hoặc nhìn Cố Lập Thành, đôi mắt to tròn linh động, không hề có chút sợ hãi.
Đứa trẻ thế này, sao có thể khiến người ta không thấy thích? Càng nhìn nó, càng cảm thấy rất quen mắt. Trong đầu Cố Lập Thành xuất hiện gương mặt của Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm cười vô cùng ấm áp: “Nó là con của con, tên là Sở Cẩn Du, biệt danh là Bánh Gạo Nhỏ.”
“Nó mấy tuổi rồi?” Cố Lập Thành hỏi.
“Con được hai tuổi sáu tháng rồi.” Cậu nhóc nhanh nhẹn trả lời.
Cố Lập Thành hơi ngạc nhiên, tính toán thời gian, chính là năm đó lúc Cố Niệm rời khỏi. Lúc đó, cô đã có thai rồi, tại sau lại còn bỏ đi? Chỉ là đứng trước mặt trẻ nhỏ, ông không tiện hỏi, đành phải đợi đến lúc khác. Ông nhìn biểu cảm của Mục Lam Thục, dường như đang có một nỗi khổ tâm rất lớn.
Cố Niệm cúi đầu nói với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ, đây là ông ngoại con.”
Cậu nhóc chớp chớp mắt, hỏi: “Ông ngoại, có phải là ba của mẹ, chồng của bà không?”
Cố Niệm không kìm được vuốt mũi cậu nhóc, đứa trẻ này, biết chồng nghĩa là gì sao?
“Đúng vậy.” Cố Lập Thành mỉm cười gật đầu, trong lòng rất tự hào, cháu ngoại của mình, sao lại thông minh như vậy.
Cậu nhóc vội dứt khoát gọi: “Ông ngoại, ông có thể gọi con là Bánh Gạo Nhỏ. Đó là biệt danh của con, không phải ai cũng có thể gọi.” Dáng vẻ đắc ý, mặt hiện ra ý nghĩ: “Ông gọi con như vậy sẽ thân thiết với con hơn, có vui không nào?”
Cố Lập Thành vô cùng vui vẻ, lập tức gọi: “Bánh Gạo Nhỏ.”
Cậu nhóc mỉm cười để lộ ra chiếc răng trắng nhỏ.
Cố Lập Thành đưa hai tay ra: “Vậy… có thể để ông ngoại ẵm không?”
“Được chứ!” Cậu nhóc sảng khoái nói, giơ hai tay về phía Cố Lập Thành đang nghiêng người qua. Ông cẩn thận ôm cậu nhóc vào lòng. Cậu nhóc tuổi không lớn nhưng đã rất nặng. Chân của Cố Lập Thành vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này liền lắc lư hai cái.
Mục Lam Thục lo lắng liền hỏi: “Chân của ông…”
“Không sao.” Cố Lập Thành cười nói, “Bánh Gạo Nhỏ không nặng lắm, tôi có thể ẵm được.”
Để chứng minh lời mình nói, ông ôm cậu nhóc đứng thẳng lên, có ý đưa lên cao hai lần. Cậu nhóc cười khanh khách ngọt ngào, ôm chặt Cố Lập Thành, nghe thấy Cố Lập Thành hỏi: “Có muốn nâng lên cao không?”
Cậu nhóc ngạc nhiên mở to đôi mắt đen nhánh, gương mặt nhỏ đỏ ửng đầy phấn kích: “Muốn!”
Cố Lập Thành nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
Sau đó, ẵm cậu nhóc giơ cao hơn đỉnh đầu, còn xoay một vòng, để cậu nhóc ngồi lên trên vai mình. Cậu nhóc liền bị độ cao làm cho kinh ngạc, vui vẻ vỗ tay liên tục. Nhưng chân của Cố Lập Thành không chịu được quá lâu, nên liền để cậu nhóc xuống, ôm cậu nhóc vào lòng.
Bỏ đi hơn hai mươi năm, không ngờ, hiện giờ ông đã có cả cháu ngoại rồi. Trong lòng Cố Lập Thành không khỏi chua xót.
Vì biết hôm nay Mục Lam Thục và Cố Niệm trở về, Mục Định Kiệt đã sớm đi chợ mua rất nhiều đồ, đều là thứ Mục Lam Thục và Cố Niệm thích ăn. Mấy năm nay Mục Định Kiệt chuyên tâm chăm sóc ông bà Mục nên nấu ăn rất ngon.
Mục Lam Thục muốn giúp đỡ, ông ấy cũng không cần, cười nói: “Chị mau ngồi xuống đi, để em đi nấu cơm, nhanh thôi, chị nên nói chuyện với ba mẹ và anh rể nhiều hơn.”