Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 479: Ông ấy là… ba của con sao?




Ông đứng dậy nói: “Cháu ngồi nói chuyện với ông bà đi, để cậu đi mở cửa.”

Vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ người bên ngoài, cậu nhóc đã nhanh như chú chim nhỏ, nhanh chóng chạy vào trong.

“Bà ngoại, mẹ, bên ngoài có một ông lão.”

Mục Định Kiệt nhìn thấy người trước mặt, liền ngây người ra: “Anh…”

Cố Lập Thành!

Không phải... Không phải đã chết rồi sao?

Lúc chính miệng Mục Lam Thục nói mà. Tại sao bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước cửa chứ?

Mục Định Kiệt cứng họng, nhìn Cố Lập Thành một lượt từ trên xuống dưới.

“Định Kiệt.” Cố Lập Thành ôn tồn lễ độ cười, “Anh đến thăm ba mẹ.”

“Không phải anh...” Mục Định Kiệt kinh ngạc, nói chuyện cũng đã lắp bắp.

Cố Lập Thành không để bụng, vẫn lễ độ hỏi: “Có thể để anh vào nhà trước không? Từ từ anh sẽ giải thích.”

Mục Định Kiệt bấy giờ mới phản ứng lại, nên mời người ta vào nhà trước mới phải. Bước vào trong, Mục Định Kiệt đi trước. Mọi người thấy biểu cảm kì lạ trên mặt ông thì đều thắc mắc.

Mục lão thái thái hỏi: “Định Kiệt, ai đến vậy?”

Mục Định Kiệt không biết phải nói thế nào, liền âm thầm tránh sang một bên, để lộ Cố Lập Thành phía sau ra.

Nhất thời, trong nhà trở nên vô cùng yên tĩnh.

Cố Lập Thành ngây người nhìn Mục Lam Thục, dù cho ông có trăm phương nghìn kế, trong tổ chức R luôn được xưng là người mưu trí, nhưng bây giờ cũng không nói được tiếng nào.

“Bộp!”

Chén trà từ trên tay Mục Lam Thục rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, nước trà bắn tung tóe.

“Ông... “ Mục Lam Thục không dám tin vào mắt mình, đột ngột đứng dậy, “Sao ông... Sao ông còn dám trở về?”

Cố Niệm nhìn Mục Lam Thục, lại nhìn Cố Lập Thành. Đột nhiên nhớ đến, trong lần hành động ba năm trước, cô đã gặp người đàn ông này.

“Mẹ, ông ấy là... “ Cố Niệm lờ mờ suy đoán.

“Ông ấy không là ai cả!” Mục Lam Thục lạnh lùng nói.

“Lam Thục.” Cố Lập Thành vui mừng gọi, lại nhìn về phía Cố Niệm, “Cố Niệm, cuối cùng ta... cuối cùng cũng có thể gặp lại con rồi.”

Một khi ông có thể đi lại bình thường, liền lập tức đến đây, làm sao cũng không ngờ rằng, lại có thể gặp được Mục Lam Thục và Cố Niệm. Người mà ông và Sở Chiêu Dương vẫn luôn đau khổ tìm kiếm, hôm nay, lại xuất hiện ở đây!

“Hai người… sao hai người lại ở đây?” Cố Lập Thành kinh ngạc hỏi.

Sở Chiêu Dương đã tìm rất lâu, đương nhiên cũng không thể bỏ sót nơi này. Cậu ấy không dám làm phiền hai ông bà Mục, chỉ có thể sai người bí mật điều tra, nhưng cũng biết, Cố Niệm và Mục Lam Thục chưa từng trở về.

“Chúng tôi sao không thể ở đây chứ? Nơi này không hoan nghênh ông, ông đi đi!” Mục Lam Thục chỉ về phía cửa nói.

“Mẹ.” Cố Niệm âm thầm, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền muốn xác nhận với Mục Lam Thục, “Ông ấy là... ba con sao?”

Không đợi Mục Lam Thục trả lời, Cố Lập Thành đã kích động nói: “Cố Niệm, là ba, ta là ba ruột của con. Mấy năm nay, xin lỗi, để con chịu uất ức rồi.”

Ông ở trong tổ chức R, chịu biết bao khổ cực, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, cũng chưa từng khóc, lúc này hốc mắt lại đỏ bừng.

“Ông đi mau, bằng không tôi báo cảnh sát đó!” Mục Lam Thục nói.

“Mẹ.” Cố Niệm cảm thấy không đúng, lần hành động đó, Cố Lập Thành rõ ràng là đang giúp Sở Chiêu Dương, giúp phía cảnh sát. Lần hành động đó, ba năm nay, cô đã cố gắng không nhớ đến. Nhớ đến khung cảnh cuối cùng của Sở Chiêu Dương, cô liền đau lòng. Nhưng bây giờ, không thể không nhớ lại những chi tiết đó được.

“Ông... “ Cố Niệm mở miệng, chữ “ba”, đối với cô mà nói vẫn quá xa lạ. Người đàn ông trước mặt, đối với cô chẳng khác gì người dưng.

“Anh không làm bất kỳ chuyện xấu nào cả.” Cố Lập Thành đối mặt với ánh mắt oán hận của Mục Lam Thục, lập tức giải thích: “Có thể nghe anh giải thích rõ ràng được không?”

“Mẹ, nghe ông ấy giải thích đi, con cảm thấy, chuyện này có thể còn có ẩn tình.” Cố Niệm đỡ lấy cánh tay Mục Lam Thục khuyên nhủ.

Cậu nhóc đứng tựa bên cạnh hai ông bà, nhìn Mục Lam Thục, rồi lại nhìn Cố Lập Thành. Người này tự xưng là ba của mẹ cậu, vậy không phải là ông ngoại của cậu sao? Từ lúc cậu hiểu chuyện, cậu đã không có ông ngoại và ba rồi. Những bạn nhỏ khác đều có, nhưng trong nhà cậu, chỉ có hai người phụ nữ là bà ngoại và mẹ thôi.

“Ông nói đi.” Mục Lam Thục trầm mặt.

Cố Lập Thành thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, nói: “Tôi vẫn luôn là nằm vùng phía cảnh sát phái đến tổ chức R. Ban đầu khi bắt cóc Sở Chiêu Dương, tôi mới trà trộn vào trong đó. Để lấy được lòng tin của bọn chúng, tôi không thể không tham gia. Sau đó, Sở Chiêu Dương được cứu là do tôi nghĩ cách truyền tin ra ngoài.”

Mục Lam Thục há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc.

“Lần hành động ba năm trước, cũng là ngày cuối cùng tôi lưu lại ở tổ chức R.”

“Ba năm.. “ Giọng Mục Lam Thục run run, “Ba năm rồi, chuyện này, ba năm trước sao ông không nói?”

Nếu ông nói sớm, Cố Niệm đâu phải chịu nhục nhã lớn như thế chứ! Cố Niệm có ông bảo vệ, đâu phải sợ bị người ta truy sát, không thể không trốn đến nước M! Đến lúc sinh con, cũng chỉ có mình bà ở bên cạnh.

“Vì trong lần hành động đó, tôi bị thương nặng dẫn đến hôn mê, một năm trước mới tỉnh lại.” Cố Lập Thành nói.

Cố Niệm và Mục Lam Thục đồng thời đều hít sâu một hơi.

“Trong trận nổ đó, tôi bị một tảng đá làm bị thương xương sống và chân, sau khi tỉnh lại, cũng không thể cử động, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng. Ban đầu, tôi còn không thể ngồi được. Phải trị liệu rất lâu mới có thể đứng vững và đi lại.”