Hai tay theo bản năng nắm lấy vai anh chống đỡ mình, vòng eo mềm nhỏ bị anh đỡ chặt lấy. Ngay sau đó, anh nhấc cả người cô lên. Cố Niệm kêu lên một tiếng, cảm giác đôi chân không chạm đất quá không ổn định. Cô không tự chủ được liền vòng lấy eo anh.
Nhưng lập tức, cô cảm thấy động tác này của mình thật sự là quá mạnh dạn, cũng quá...
Bởi vì Sở Chiêu Dương siết eo cô, đột nhiên đặt cô xuống, Cố Niệm lập tức cảm giác được phản ứng của anh.
“Anh...” Thế này cũng quá nhanh rồi!
Cố Niệm kinh ngạc trợn mắt, má phồng lên.
Bộ dạng lúc này của cô cực kỳ giống như con cá nóc bị người ta đụng nhẹ một cái, lập tức phồng lên phòng bị.
Rất thú vị.
Vô cùng dễ thương.
Sở Chiêu Dương khắc chế lắm mới không lập tức hôn đôi môi đỏ mọng của cô. Nhưng anh vẫn không nhịn được xích lại gần, đến khi cả hai như sắp dán vào nhau mới chịu dừng lại.
Chóp mũi đã chạm vào nhau, hô hấp lúc này quấn quýt, không phân được ai với ai. Mùi bạc hà của anh, mùi ngọt dịu của cô, đan xen vào nhau.
Anh vừa xích lại gần, Cố Niệm liền căng thẳng. Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên môi cô, làm cả người cô như đặt bên cạnh lò lửa.
“Chiêu... Chiêu Dương...” Cố Niệm cà lăm, căng thẳng nín thở.
Không cảm nhận được hơi thở của cô, Sở Chiêu Dương bật cười: “Thở đi.”
Còn chưa động vào cô, cô đã căng thẳng thành như vậy.
Cố Niệm chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được mình quên không thở.
Cô vội vàng nghe lời hít thở, bộ dạng lúc này thật giống như một cô gái ngốc nghếch bị người lớn bảo làm gì liền làm theo, làm cho Sở Chiêu Dương ban đầu muốn tính sổ với cô cũng không tính được.
Trên thực tế, cũng không coi là tính sổ gì, anh chỉ là có chút ghen thôi.
Ghen với mẹ vợ tương lai.
Sở Chiêu Dương nghĩ đến, lại nhéo eo cô: “Quay về bắt làm chuột bạch?”
Cố Niệm mỗi lần đến lúc này, đầu óc đều ngẩn ngơ, không quá linh hoạt. Nhất là bị hơi thở nóng bỏng của Sở Chiêu Dương quét qua, đại não từng mảnh trống rỗng.
Nghe thấy lời của Sở Chiêu Dương, cô chỉ cảm thấy lời này quen tai, nhưng nhất thời thật sự là không nhớ nổi đã nghe lúc nào.
Chỉ có thể ngốc nghếch lặp lại: “Làm chuột bạch gì?”
Sở Chiêu Dương nhìn rất bất thiện cong môi với cô.
Ngày trước thấy anh cười, Cố Niệm đều rất vui. Nhưng bây giờ, Cố Niệm lại có loại cảm giác anh không có ý tốt, toàn thân lạnh lẽo. Người đàn ông mặt liệt này, biểu tình phong phú như vậy từ bao giờ, cười một cái cũng có thể biến thành đủ loại thâm ý!
“Em không phải nói với mẹ, sau này làm món gì mới, sẽ để anh làm chuột bạch thử nghiệm trước sao?” Sở Chiêu Dương lại tăng thêm chút sức, đột nhiên đặt cô xuống.
Cố Niệm hít mạnh một hơi, người đàn ông này đến cả lời đó cũng nhớ hả! Cố Niệm lập tức hiểu ra, Sở Chiêu Dương đang ghen rồi. Không thèm quan tâm tư thế của hai người bây giờ dán chặt như vậy, đầu cô đã đầy vạch đen rồi.
“Anh thật là....” Cố Niệm không có lời gì để nói, anh đúng thật là, giấm của ai cũng ăn được, cũng không ngại chua!
Nhưng thấy Sở Chiêu Dương khí thế hùng hổ, Cố Niệm lập tức hết giận, vội vàng nhẹ giọng dỗ: “Em nói thế chẳng phải là để dỗ mẹ sao?”
Thấy Sở Chiêu Dương nhướn mày, Cố Niệm vội nói: “Em bây giờ toàn ở đây, về nhà cũng ít đi. Trở về cũng không có cơ hội gì nấu cơm cho mẹ. Anh thì cứ nói em toàn nấu cơm cho anh ăn, mẹ em cũng ghen đó!”
Cố Niệm tự trách: “Em cũng cảm thấy em làm không đủ, không chú ý đến mẹ rồi.”
Nghe Cố Niệm nói như vậy, tâm tình của Sở Chiêu Dương tốt lên. Biết rõ không nên so với mẹ vợ đại nhân nhưng nghe thấy Cố Niệm vì anh, đến mẹ vợ cũng suýt nữa không chú ý đến. Có thể thấy, mình ở trong lòng cô mới là quan trọng nhất.
Cố Niệm muốn nói không phải, anh và Mục Lam Thục ở trong lòng cô quan trọng như nhau. Nhưng nhìn thấy biểu tình vui rạo rực của Sở Chiêu Dương, lại cân nhắc một chút, quyết định vẫn là giữ lại chân tướng trong lòng thì tốt hơn.
Nhưng Sở Chiêu Dương đặc biệt vui vẻ, đôi mắt sáng rực, rạng rỡ phát sáng. Tròng mắt đen cách Cố Niệm quá gần, giống như bốc cháy rồi lan tràn về phía cô.
A
Hô hấp của Cố Niệm nặng nề, theo bản năng nín thở. Sau đó, cô nhớ lời Sở Chiêu Dương kêu cô thở, lại từ từ hô hấp.
Sở Chiêu Dương cười khẽ, anh tiến lại gần rồi hôn lên môi cô. Sau đó, anh chiếm lấy toàn bộ đôi môi, thoả thích lại mặc sức chơi đùa.
Tiếng hôn truyền vào tai Cố Niệm, khiến cho da đầu cô bắt đầu tê dại, tai nóng bừng lên. Cơn nóng này trực tiếp từ tai lan xuống cổ, chui vào cổ áo, ngay cả ngón chân cũng vặn vẹo lại.
Sở Chiêu Dương trực tiếp nâng cô di chuyển lên giường, trong miệng không ngừng khẽ nói: “Niệm Niệm, Niệm Niệm...”
Tiếng gọi khàn nhỏ này của anh, còn ghẹo người hơn cả tay anh. Vốn dĩ Sở Chiêu Dương không thích nói chuyện, nhưng đối với cô, lời của anh rất nhiều. Người ngoài không biết, nhưng Cố Niệm biết, giọng của anh nghe hay đến vậy.