Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 29




Sở chiêu dương hai bước đã đuổi kịp, bắt lấy cổ tay Cố Niệm. Nhưng Sở Chiêu Dương lại bình tĩnh nói: “Trượt tay.”

Cố Niệm: “...” Anh ta thật sự là bất luận cái gì cũng có thể mượn cớ trượt tay được sao sao sao???

Ngôn Sơ Vi cười cười, lại đem sự chú ý đặt lên người Cố Niệm, nói: “Đúng rồi, Ngôn Luật nó...”

Cố Niệm không muốn tiếp tục nghe Ngôn Sơ Vi nói đến Ngôn Luật nữa, cũng không chịu nổi Ngôn Sơ Vi không ngừng hiểu lầm lời của cô.

Cô đột ngột rút tay khỏi tay Ngôn Sơ Vi: “Em nhớ ra trong sở còn có một số việc nên phải đi trước đây. Mọi người từ từ ăn đi.”

Nói xong, bất chấp lễ phép, cô liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Bóng lưng hốt hoảng, mang theo chút chật vật, đó là sự ảo tưởng của mấy người phía sau cô!!!

“A, Niệm Niệm!” Sở Điềm lo lắng kêu lên.

Sở Chiêu Dương mặt lạnh đứng dậy định đuổi theo lại bị Ngôn Sơ Vi ngăn lại, có ý ám chỉ nói: “Chiêu Dương, Niệm Niệm như vậy là vì Ngôn Luật, tôi ra ngoài khuyên giải em ấy một chút là được rồi.” Nói xong liền đuổi theo.

“Niệm Niệm!” Ngôn Sơ Vi ra cửa nhìn xung quanh, phát hiện ra Cố Niệm liền vội mở miệng, đồng thời đuổi theo.

Cố Niệm thấy Ngôn Sơ Vi đi tới liền có chút đau đầu, không biết tại sao cô không muốn nói nhiều với Ngôn Sơ Vi nữa nhưng bây giờ lại không đi được.

“Niệm Niệm, làm sao đột nhiên lại đi như thế? Có phải vừa rồi chị nói gì khiến em không vui không?” Ngôn Sơ Vi tỏ vẻ không hiểu hỏi, trên mặt đầy lo lắng.

Cố Niệm cười lắc đầu: “Không có gì, chị Sơ Vi đừng lo lắng, em thật sự nhớ ra trong sở có chuyện, phải trở về một chuyến.”

“Gấp như vậy sao? Ngay cả cơm cũng không thể ăn à?” Ngôn Sơ Vi tiếc nuối hỏi.

“Vâng, rất gấp ạ.” Cố Niệm cười không khúc mắc gì, chỉ là cô thật sự không có tâm tình ăn cơm với Ngôn Sơ Vi nữa.

Hôm nay không biết làm sao, Ngôn Sơ Vi luôn lấy chuyện của Ngôn Luật ra nói, không chịu bỏ qua. Trước đây chị ấy không như thế.

Cố Niệm cảm thấy, Ngôn Luật là em trai của Ngôn Sơ Vi mà chị ấy luôn lấy chuyện em trai qua đời ra để nói không hay lắm. Khiến cho Ngôn Luật dù đã chôn dưới đất cũng không được yên lòng.

Ngôn Sơ Vi là chị gái của anh ấy mà! Làm sao chị ấy lại có thể như thế?

Cố Niệm lại không thể nói gì vì Ngôn Sơ Vi dù sao cũng là chị gái của Ngôn Luật, nhưng bữa cơm này cô cũng không có lòng dạ nào mà ăn.

“Được rồi, vậy chị cũng không giữ em lại nữa, chờ ngày khác chị lại mời em ăn cơm.” Ngôn Sơ Vi cười nói.

Cố Niệm ngược lại thấy hiếu kỳ với thái độ của chị ta, như là chỉ mong sao cô đi cho nhanh vậy, dù giữ cô lại cũng không phải là thật lòng. Hơn nữa, lời nói này giống như cô là người ngoài, chị ấy với Sở Chiêu Dương, Sở Điềm, ngược lại như người một nhà vậy.

“Chị Sơ Vi...” Cố Niệm mở miệng, câu hỏi đến bên miệng, cuối cùng lại lắc đầu, “Không có gì.”

Ngôn Sơ Vi cười cười xoay người trở về nhưng lại nhìn thấy Sở Chiêu Dương đứng ở cách đó không xa.

Không phải nói không cần anh đi ra sao? Sao anh còn ra đây?

Nụ cười của Ngôn Sơ Vi cứng lại, trong mắt lóe lên tia u ám, ngay sau đó lại ngẩng đầu, treo lên nụ cười khổ sở đi tới.

“Không khuyên được em ấy, kiên trì muốn...” Chữ “đi” của Ngôn Sơ Vi còn chưa nói ra, Sở Chiêu Dương lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi qua người cô ta, chỉ mang theo một luồng gió nhẹ lạnh thấu xương.

Ngôn Sơ Vi xoay người, ánh mắt nhìn theo Sở Chiêu Dương.

Chỉ thấy anh sải bước về phía Cố Niệm, dáng đi vẫn tao nhã như cũ, ngay cả vạt áo cũng không loạn, nhưng nhịp bước rõ ràng vừa lớn vừa vội.

Sở Chiêu Dương có tâm tình gì cũng luôn không biểu lộ trên mặt. Từ khi Ngôn Sơ Vi quen biết anh, đây là lần đầu tiên thấy anh gấp như vậy. Sự chú tâm của anh đều đặt ở người khác, hành động như vậy đã là rất kiềm chế nội liễm rồi, nhưng đặt trên người Sở Chiêu Dương lại có thể tính là thất thố.

Chỉ vì một Cố Niệm lại có thể khiến cho Sở Chiêu Dương gấp như vậy?

Anh đối với Cố Niệm rốt cuộc...

Ngôn Sơ Vi nắm chặt tay, nghiến răng nhìn bọn họ.

Chỉ thấy Sở Chiêu Dương hai bước đã đuổi kịp và bắt lấy cổ tay Cố Niệm.