Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 139: Hình như, càng yêu cô hơn




Cố Niệm khẽ kêu một tiếng, theo bản năng dựa ra sau.

Hai tay Sở Chiêu Dương chống lên bồn rửa tay hai bên cô, nghiêng người dịch lại gần, hôn lên môi cô.

Cố Niệm không kiềm chế được càng dựa về phía sau, cho đến khi gáy dán lên gạch men, không có cách nào lùi thêm nữa.

Sở Chiêu Dương liền nhân cơ hội hôn sâu hơn, thăm dò cô nhiều hơn.

Cố Niệm không tự chủ giơ tay lên, tóm lấy áo sơ mi của Sở Chiêu Dương, hai tay run rẩy bám chặt anh. Bị môi của anh hâm nóng, trái tim cô cũng càng nóng hơn.

Rất lâu sau, Sở Chiêu Dương mới buông lỏng cô một chút.

Một tay chống bồn rửa tay, một tay nhẹ đặt bên eo cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo cô lên, trực tiếp chạm vào da thịt cô, tỉ mỉ vuốt ve hết lần này đến lần khác.

“Đây là khen thưởng em.” Sở Chiêu Dương nói giọng khàn khàn, hơi thở nóng bỏng cũng phả lên môi cô.

Anh vốn là lo lắng cô sẽ chịu thiệt, giọng Giang Hướng Tuyết đắc ý gào thét vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh. Cho nên anh mới vội vàng trở về. Trái tim luôn thấp thỏm, lo lắng không yên. Chỉ sợ mình về đến nhà phát hiện cô bị ủy khuất, hoặc là giống như lần trước, bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng không ngờ vừa về, anh lại thấy cô đánh Giang Hướng Tuyết thành cái đầu heo.

Một khắc đó, Sở Chiêu Dương suýt nữa bật cười.

Đôi mắt Cố Niệm trong suốt, tràn đầy kinh ngạc và thoải mái.

Không ngờ Sở Chiêu Dương lại không hề bận tâm!

Cố Niệm buông áo sơ mi của anh ra, thuận thế giơ tay lên vòng qua cổ anh, kéo anh xuống chủ động hôn một cái, mặc dù ngắn ngủi nhưng vô cùng trân trọng.

“Sở Chiêu Dương, anh thật tốt!” Đôi mắt Cố Niệm sáng long lanh, cười thật vui vẻ.

Sở Chiêu Dương thấy vậy, trong đôi mắt lộ ra toàn là ý cười dịu dàng. Tuy vẻ mặt ra vẻ vẫn bình tĩnh nhưng hai tai đều đỏ ửng.

“Sao anh lại đột nhiên trở về?” Cố Niệm nhớ tới, hỏi.

“Nhận được tin tức đính hôn, lo lắng cho em.” Ngón tay dài của Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Vừa rồi ở cửa, anh thấy cô đối phó với Giang Hướng Tuyết giống như một nữ chiến sĩ. Cảnh tượng đó in sâu trong lòng anh, khiến nhịp tim càng nhanh.

Hình như, anh càng yêu cô hơn.

Sở Chiêu Dương cứ thế nhìn cô, nhìn đến mức mặt Cố Niệm càng ngày càng nóng.

Đột nhiên, cô nghe được một tiếng thét chói tai, giống như là tiếng của Giang Hướng Tuyết.

Đột nhiên, cô nghe được một tiếng thét chói tai, giống như là tiếng của Giang Hướng Tuyết.

Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương.

Trên mặt Sở Chiêu Dương lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Cố Niệm không nhịn được cười: “Ra ngoài thôi.”

Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm xuống, hai người cùng nhau trở lại phòng khách.

Chỉ thấy Giang Hướng Tuyết đang một tay cầm gương, một tay cầm khăn giấy, lau những thứ nhoe nhoét trên mặt mình.

Hiển nhiên cô ta vừa mới soi gương, cuối cùng biết được dung nhan lúc này của mình, cũng biết những tư thế yếu đuối vừa rồi mình bày ra kia, đều phí công rồi.

Ngôn Sơ Vi thì ở một bên an ủi cô ta.

Mà ở giữa, ba cảnh sát đang hỏi thím Dư.

Bốn người Giang Hướng Tuyết mang tới lúc này cũng ngoan ngoãn, một chút ý tưởng chạy trốn cũng không có.

“Chính là bọn họ, trực tiếp xông vào. Bốn người đàn ông kia muốn lôi Cố Niệm ra ngoài. Cô Giang kia còn đẩy tôi ngã xuống đất, đập điện thoại của tôi. May mà Cố Niệm cũng là cảnh sát, thân thủ tốt mới bảo vệ được chúng tôi. Nếu không tôi thật sự không biết phải làm thế nào.” Thím Dư lau mấy giọt nước mắt, nói.

Giang Hướng Tuyết vừa nghe liền phát rồ lên: “Không phải chỉ là cái điện thoại nát thôi sao, tôi không đền nổi chắc?”

Sau đó, nói với cảnh sát: “Các anh đừng nghe bà ta nói bậy! Anh xem xem bà ta và Cố Niệm đi, chẳng hề hấn gì cả, ngược lại thì tôi, bị Cố Niệm đánh thành như vậy!”

Cố Niệm nhướn mi, lạnh nhạt nói: “Tự vệ.”

Bởi vì thân phận cảnh sát của Cố Niệm, ba người cảnh sát tự nhiên càng thân thiết hơn với Cố Niệm hơn.

Một người trong đó nghe thấy không nhịn được còn khẽ nhếch miệng.

“Các cô tại sao lại động thủ?” Một cảnh sát hỏi.

“Tôi ở nhà bạn trai tôi, nghe thấy tiếng chuông cửa liền mở cửa ra xem, bọn họ đột nhiên xông vào, muốn lôi tôi ra ngoài. Tôi đương nhiên sợ hãi rồi.” Cố Niệm giải thích, “Bọn họ động thủ với tôi, tôi cũng chỉ có thể động thủ để tự vệ. Hơn nữa, ban đầu tôi đã nói với bọn họ, nếu như bọn họ động thủ với tôi, chính là đánh cảnh sát. Có điều cô Giang này lại nói, có chuyện gì cô ta sẽ chịu trách nhiệm. Cho nên bọn họ vẫn động thủ tập kích tôi.”

“Tôi xem thẻ cảnh sát của cô chút.” Cảnh sát nói.

Cố Niệm gật gật đầu, đi đến cái túi treo trên mắc áo, lấy giấy chứng nhận ở bên trong ra cho cảnh sát xem.

Sau khi chứng thực, thái độ của cảnh sát đối với cô càng thân thiết hơn.

“Cô tại sao lại dẫn người xông vào đây?” Cảnh sát lại hỏi Giang Hướng Tuyết.

“Đây là nhà chồng chưa cưới của tôi, tôi dẫn người tới, đuổi người phụ nữ quấn lấy chồng chưa cưới của tôi đi.” Giang Hướng Tuyết mặt sưng vù, nói chuyện cũng không tiện.

Một bên môi sưng, bên kia không sao, làm cho đôi môi cũng không khép lại được. Lúc nói chuyện trên dưới chạm vào nhau vô cùng đau, kéo theo bắp thịt trên má, cô ta vừa nói vừa đau đến run rẩy.

Khóe miệng cảnh sát giật giật, hóa ra là tranh chấp tình cảm.

“Chồng chưa cưới của cô là?” Cảnh sát hỏi.

Giang Hướng Tuyết nhìn Sở Chiêu Dương đứng bên cạnh Cố Niệm, trực tiếp giơ ngón tay ra chỉ: “Là anh ta!”

Sở Chiêu Dương cau mày, lãnh đạm nói: “Không phải.”

“A?” Cảnh sát cũng hồ đồ, “Rốt cuộc có phải hay không?”

Hiếm thấy, Sở Chiêu Dương giải thích cặn kẽ: “Tôi chỉ có một người bạn gái là Cố Niệm. Chưa từng đính hôn với ai, cũng sẽ không đính hôn với người khác.”

Sở Chiêu Dương lạnh lùng chỉ Giang Hướng Tuyết, cho dù hai người cách nhau một đoạn nhưng Sở Chiêu Dương vẫn thể hiện sự ghét bỏ.

Sở Chiêu Dương lạnh lùng chỉ Giang Hướng Tuyết, cho dù hai người cách nhau một đoạn nhưng Sở Chiêu Dương vẫn thể hiện sự ghét bỏ.

“Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.” Sở Chiêu Dương lạnh nhạt nói: “Tôi muốn tố cáo cô ta tự ý xông vào nhà người khác.”

Cảnh sát gật gật đầu: “Nếu như vậy, Giang Hướng Tuyết, Ngôn Sơ Vi, còn có bốn người các anh, đi theo chúng tôi một chuyến đi.”

Giang Hướng Tuyết đứng lên nhìn Sở Chiêu Dương, muốn kéo khóe miệng ra, lại bị đau đến co rút lại.

Nhưng vẫn kiên trì nói: “Chúng ta sẽ đính hôn.”

Nói xong, mặt âm u đi theo cảnh sát.

Sở Chiêu Dương nhìn thời gian, nói: “Anh ra ngoài một lát.”

Cố Niệm theo bản năng liền hỏi: “Đi đâu thế?”

Thấy Sở Chiêu Dương nhìn, Cố Niệm ngượng ngùng nói: “Anh mới trở về, đã ăn cơm chưa?”

“Đi tìm ba mẹ anh, giải quyết chuyện này.” Sở Chiêu Dương nói, cầm tay cô, “Em ăn trước đi.”

Thấy Cố Niệm mặt đầy lo lắng, cho là là cô đang lo lắng chuyện đính hôn. Sở Chiêu Dương kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Sẽ không có đính hôn.”

Cố Niệm bị che mắt lại, cô không phải lo lắng chuyện đính hôn, mà là lo lắng nếu như Sở Chiêu Dương kiên trì không đính hôn, vậy đoạn video kia...

Sở Chiêu Dương đã buông cô ra, vội vã rời đi.

***

Biệt thự Sở gia, Sở Chiêu Dương mặc áo gió màu đen, một thân phong trần vào nhà, trên người còn mang sương lạnh buổi tối bên ngoài.

Hướng Dư Lan thấy anh, kinh hãi: “Sao lại về lúc này?”

Bà đứng dậy đi tới, định giúp Sở Chiêu Dương cởi áo gió, nói: “Mẹ nghe ba con nói, con đi công tác thành phố G, sao lại về sớm như vậy?”

Sở Chiêu Dương căn bản không có ý cởi áo gió ra, tránh người qua bên cạnh.

Lúc này không trở lại, chẳng lẽ còn chờ đến ngày đính hôn trực tiếp bị lừa đến khách sạn?

Ánh mắt Sở Chiêu Dương nặng nề, lộ ra vẻ không vui.

Trong lòng Hướng Dư Lan lộp bộp một cái, trên mặt lộ ra chút lúng túng, khô khan nói: “Chiêu Dương, làm sao thế?”

“Sao lại về trước thời hạn thế?” Cửa phòng khách cũng vang lên giọng ngạc nhiên của Sở Gia Hoành.

Ông ta mới vừa từ thư phòng đi ra.

“Hủy bỏ đính hôn.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Mặt Hướng Dư Lan liền biến sắc, nó quả nhiên đã biết rồi.

Chỉ là nó lại vì tin tức này mà vội vã chạy về, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới trường hợp này.

Sở dĩ bọn họ chọn vào hôm nay thông báo tin tức Sở Chiêu Dương đính hôn với Giang Hướng Tuyết, chính là vì Sở Gia Hoành đã tính toán tốt rồi.

Sở Chiêu Dương ở thành phố G, ngắn tay chẳng với tới trời.

Lại thêm chuyện này chính là lúc hạng mục tiến hành được một nửa, Sở Chiêu Dương không có thuật phân thân, không thể nào trở lại.

Chờ anh trở lại, tất cả đều đã ngã ngũ.

Sở Gia Hoành trầm mặt xuống: “Con bỏ lại hạng mục ở thành phố G vội vã chạy về, chính là vì cái này?”

“Chiêu Dương, chúng ta vốn đã định để con đính hôn với Giang Hướng Tuyết mà? Đây là chuyện sớm muộn, con hà tất phải đặc biệt quay về một chuyến?” Hướng Dư Lan cười gượng nói.

“Hôn nhân của con, không phải công cụ thông gia.” Sở Chiêu Dương nhìn bọn họ.

Trong lòng Hướng Dư Lan nặng nề, không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt Sở Chiêu Dương nhìn bọn họ lại lạnh lùng như vậy.