Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1226: Mạc cảnh thịnh chỉ mỉm cười, không giải thích




Cô biết Mạc Cảnh Thịnh không phải là loại người kiêu ngạo nông cạn. Nếu anh thích, anh sẽ không xem trọng gia thế, không quan tâm tới việc môn đăng hộ đối. Anh có thể vì người mình thích mà kiên trì, đấu tranh. Nếu có thể được Mạc Cảnh Thịnh thích, đó sẽ là may mắn rất lớn.

Hứa Tử Ngọc đi bên cạnh Mạc Cảnh Thịnh, căng thẳng đến mức tim đập “thình thịch thình thịch”. Mặt hơi nóng, sợ người khác nhìn thấy nên cô luôn cúi đầu. Trong túi vẫn còn thức ăn sáng chính tay cô làm, vì cô biết Mạc Cảnh Thịnh không có thói quen ăn sáng ở nhà. Có mấy lần cô nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh tùy ý mua chút thức ăn sáng ở các quầy hàng bên đường, có khi thì đi vào căng tin mua thức ăn.

Đi vào văn phòng, Hứa Tử Ngọc để túi xuống, từ bên trong lấy ra vài chiếc hộp. Cô cắn môi, lấy dũng khí cầm mấy chiếc hộp đem để lên bàn sinh hoạt thường ngày của bọn họ.

Khi không bận công việc, Mạc Cảnh Thịnh sẽ mời các đồng nghiệp uống trà chiều, gọi thức ăn bên ngoài rồi để lên bàn này, cùng ngồi lại ăn chung.

Hứa Tử Ngọc lấy dũng khí, nói: “Đội trưởng Lý, anh Phó, chị Thẩm.”

Vì vẫn còn một chút nữa mới vào làm nên Hầu Thiếu Khang vẫn chưa đến.

“Mọi người đến sớm như vậy, vẫn chưa ăn sáng phải không?” Hứa Tử Ngọc nói, “Sáng nay tôi có chuẩn bị một ít mang đến.”

Thẩm Hiểu Mạn kinh ngạc đi tới, thấy thức ăn sáng Hứa Tử Ngọc chuẩn bị khá ngon.

Có cơm nắm, bánh mỳ kẹp, còn có cả trái cây.

“Tử Ngọc, sao cô biết chúng tôi chưa ăn sáng thế?” Thẩm Hiểu Mạn hỏi.

“Thường ngày thấy mọi người hay đi mua thức ăn bên ngoài hoặc trong căng tin, tôi nghĩ có lẽ mọi người đều chưa ăn. Hôm nay đến sớm như vậy nên chắc càng chưa được ăn gì. Buổi sáng khi tôi thức dậy nấu thì chợt nhớ ra, dù sao cũng đã nấu rồi, làm thêm một chút cũng không sao.” Hứa Tử Ngọc mỉm cười, giọng nói đặc biệt ngọt ngào.

“Ôi, Tử Ngọc thật là tốt, ai lấy được cô nhất định là rất may mắn. Vừa dịu dàng vừa đảm đang.” Thẩm Hiểu Mạn cảm động bước tới ôm Hứa Tử Ngọc, “Sáng nay cô đã tốn không ít thời gian rồi nhỉ?”

“Tôi làm rất nhiều, mọi người đừng khách sáo.”

Lý Thiếu Phong và Phó Vĩnh Ngôn ngại ngùng mỉm cười rồi cùng đến ăn chung.

Hứa Tử Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng thế này có lẽ sẽ không bị lộ ý đồ của mình, nói: “Không biết Mạc sở ăn sáng chưa nhỉ?”

Cả bọn Lý Thiếu Phong cũng không chú ý nhiều, bèn chia thức ăn ra, để chừa ra một hộp rồi để cơm nắm, bánh mỳ và cả trái cây đã gọt sẵn bỏ vào trong một ít, rồi đưa cho Hứa Tử Ngọc, “Vẫn là cô tinh ý.”

Cả bọn Lý Thiếu Phong bình thường lúc phá án rất tỉ mỉ, nhưng trên phương diện tình cảm thì lại chẳng suy nghĩ nhiều. Thẩm Hiểu Mạn đã làm ở đây mấy năm cũng chưa từng có tình cảm với Mạc Cảnh Thịnh nên bọn họ nghĩ ai cũng như cô ấy. Mặt khác vì bọn họ là đồng nghiệp với Mạc Cảnh Thịnh đã lâu, biết Mạc Cảnh Thịnh vẫn luôn mong nhớ Sở Điềm, em gái của Sở Chiêu Dương, Sở Điềm.

Hứa Tử Ngọc đến sau, lại không thân thiết với đồng nghiệp nên không thể biết tâm tư của Mạc Cảnh Thịnh. Hiện giờ cô còn đang tự mừng thầm, đồng nghiệp không hề phát hiện ra tâm ý của cô, trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm lấy hộp đồ ăn rồi đi đến phòng làm việc của Mạc Cảnh Thịnh. Gõ cửa ba cái thì nghe thấy Mạc Cảnh Thịnh bên trong nói: “Vào đi.”

Hứa Tử Ngọc hít thật sâu một hơi, đẩy cửa phòng làm việc của Mạc Cảnh Thịnh ra.

“Mạc sở.” Hứa Tử Ngọc đi vào trong, dừng lại trước bàn làm việc của anh, thấy Mạc Cảnh Thịnh đang viết gì đó, hình như là thời gian biểu. Thấy cô tới, Mạc Cảnh Thịnh liền che bảng thời gian biểu đó lại.

“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

Hứa Tử Ngọc để hộp thức ăn lên bàn làm việc của Mạc Cảnh Thịnh.

“Sáng nay tôi thức dậy nấu thức ăn mang đến, đây là phần của Mạc sở. Tôi biết mọi người bình thường không có thời gian ăn sáng ở nhà nên hôm nay mới làm để mang đến đây.”

Mạc Cảnh Thịnh có chút bất ngờ, nhìn cô một cái, khách sáo gật đầu, “Cảm ơn, nhưng hôm nay tôi ăn sáng rồi, phần này cô mang đi chia cho mọi người đi.”

Hứa Tử Ngọc sững sờ.

Ăn rồi?

Cô khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, hôm nay bốn giờ sáng thức dậy sớm chuẩn bị.

Nghĩ rằng chỉ cần Mạc Cảnh Thịnh có thể ăn thức ăn cô nấu, dù có mệt, làm nhiều một chút thì cũng chẳng sao.

Nhưng không ngờ anh lại ăn rồi.

“Là vậy sao.”

Vì không cam tâm nên buột miệng nói, “Trước đây tôi thấy Mạc sở mua thức ăn ở căn tin hoặc quầy hàng bên đường, nên nghĩ rằng hôm nay cũng vậy.”

Mạc Cảnh Thịnh chỉ mỉm cười, không giải thích.