Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1171: Tôi có thể phế bỏ ông




Bọn họ lần lượt ngã xuống, trên người cũng chẳng nhìn thấy máu, chỉ giống như hôn mê.

Chung Thúy Chi bảo vệ Phúc Bảo, không dám tùy tiện cử động.

Tiếp đó, lại có mấy người áo đen khác đột nhiên xuất hiện. Những người đó thoạt nhìn quả thật rất giống bọn người vừa ngã xuống.

Chung Thúy Chi không phân biệt được, họ rốt cuộc có phải cùng một giuộc không.

Lúc này, một trong số bọn họ bước đến.

“Bà là Chung Thúy Chi?” Giáp sáu hỏi

Chung Thúy Chi khom người bảo vệ Phúc Bảo đang run lên cầm cập. Bà không hiểu biết nhiều, nhưng cũng không phải ngốc, biết rõ lúc này có phủ nhận cũng vô dụng.

“Phải…” Chung Thúy Chi thấp thỏm đáp, “Tôi… chính là tôi, các người là ai? Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi là được, đừng làm hại trẻ nhỏ. Con bé không biết gì cả, các người đừng làm hại con bé!”

“Chúng tôi không phải đồng bọn của bọn người vừa rồi. Chúng tôi đến cứu hai người, hai người không cần sợ.”

Chung Thúy Chi vẫn chưa dám lơ là, vẫn thấp thỏm nhìn họ.

“Bây giờ bên phía nhà của bà vẫn có chút nguy hiểm, tốt nhất bà khoan hẵng về đó. Nếu bà không yên tâm có thể đi xem thử, nhưng đứng cách xa một chút sẽ tốt hơn. Người mà bà thu nhận chính là phu nhân của chúng tôi, cô ấy bị người ta bắt cóc đến đây.”

Chung Thúy Chi vừa nghe xong liền cảm thấy không đúng, vội giải thích: “Không phải do tôi bắt cóc đâu!”

“Tôi biết.”

Chung Thúy Chi bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng tôi đến đón phu nhân rời khỏi đây và cảm ơn bà đã chăm sóc phu nhân chúng tôi. Bây giờ trong nhà bà, bọn người bắt cóc phu nhân chúng tôi cũng có mặt, thế nên bà và cháu bé trở về sẽ không an toàn.”

Chung Thúy Chi vội xua tay, “Không phải chuyện to tát gì, chỉ là… không lẽ các người còn định đánh nhau trong nhà tôi sao?”

Nhìn dáng vẻ này của họ trông giống xã hội đen, Chung Thúy Chi liền bắt đầu lo lắng.

“Nhà của tôi… chắc sẽ không bị các người phá hủy đó chứ?”

“Không đâu, chúng tôi sẽ chú ý.” Giáp sáu nhẫn nại giải thích, “Nhưng nếu lỡ như hư hỏng, tất cả tổn thất chúng tôi sẽ bồi thường.”

Chung Thúy Chi đau lòng, khóe miệng giật giật. Cho dù bồi thường thì cũng không được như ban đầu, còn phải tốn thời gian và nhân lực sửa chữa.

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Chung Thúy Chi, Giáp sáu nói: “Nếu có tổn thất, chúng tôi sẽ cho người ở lại, đảm bảo tu sửa giống hệt trạng thái ban đầu.”

Chung Thúy Chi thở phào nhẹ nhõm, bà ta cũng không muốn cứu người lại tự gây phiền phức cho mình.

“Tôi muốn trở về, tôi sẽ chỉ đứng ở xa thôi.”

***

Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực đang tranh cãi trong sân, vì vừa rồi Đổng Thu Thực tát Hà Nhược Di một bạt tai. Vốn dĩ cũng chỉ là thuộc hạ của mình thôi, có đánh thì cũng chẳng sao. Hai vợ chồng này trước nay chưa từng xem thuộc hạ là người. Nhưng lúc này, Phó Nhân Kiệt cảm thấy Đổng Thu Thực làm vậy chẳng khác nào vả vào mặt ông ta. Từ lúc nào quyết định mà ông ta đưa ra còn phải thông qua sự đồng ý của Đổng Thu Thực chứ?

Hai người đang tranh cãi, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau. Phó Nhân Kiệt nhíu mày, dặn dò Hà Nhược Di, “Mau ra ngoài xem thử đã xảy ra chuyện gì.”

Hà Nhược Di nhận lệnh bước ra cửa.

Phó Nhân Kiệt sợ có chuyện chẳng lành, liền định vào nhà lôi Minh Ngữ Đồng ra đỡ đạn. Vào thời khắc quan trọng này, Đổng Thu Thực cũng rất phối hợp, không tiếp tục chống đối với Phó Nhân Kiệt nữa. Bà ta và Phó Nhân Kiệt cùng nhau tiến vào trong nhà, chỉ có điều còn chưa đi được mấy bước, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng phành phạch. Phó Nhân Kiệt vừa định rút súng, người bên trong trực thăng đã nhanh hơn ông ta. Giáp ba và Giáp bốn đang nép người phía sau hai bên cửa đang mở của trực thăng, trên tay mỗi người đều đang cầm một khẩu RPK. Một người nhắm thẳng vào ông ta, một người nhắm vào Đổng Thu Thực. Hai người họ lập tức đổ mồ hôi lạnh, không dám tùy tiện cử động. Lúc này, trận chiến ngoài cửa cũng đã kết thúc. Người mà Phó Nhân Kiệt dẫn đến chẳng mấy chốc đã bại trận. Giáp Vệ chia thành nhiều nhóm nhỏ, từ các hướng tiến vào, có nhóm nhảy qua tường tiến vào, có nhóm từ ngoài cửa tiến vào.

Phó Nhân Kiệt sao có thể chịu đựng kiểu quát tháo hạ lệnh này, đặc biệt đối phương còn chỉ là một thành viên của Thorny mà thôi.

“Cậu dám hạ lệnh cho tôi!” Phó Nhân Kiệt tức giận nói.

Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên nổ “Đùng” một tiếng, một viên đạn xẹt ngang qua tai ông ta, bay thẳng ra phía sau, quét một đường dài làm cho đất đá bắn tung tóe. Bên tai của Phó Nhân Kiệt vẫn có thể cảm nhận được độ nóng lúc viên đạn xẹt qua, bị dư âm cứa đến phát đau. Nhưng những chuyện này, Phó Nhân Kiệt đã không còn tâm trí để ý đến nữa. Lá gan của ông ta đã bị dọa đến chết khiếp rồi. Viên đạn vừa rồi chỉ cần lệch thêm nửa phân, thì đã bắn trúng ông ta rồi.

Phó Nhân Kiệt nhìn sang, thấy Phó Dẫn Tu từ trên thang dây bên dưới trực thăng nhảy xuống đất.

“Giơ tay lên!” Phó Dẫn Tu từ từ bước đến.

Minh Ngữ Đồng sớm đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng cô vẫn không bước ra. Bây giờ ra ngoài không phải gây thêm phiền phức sao? Không gây trở ngại chính là giúp đỡ lớn nhất cho Phó Dẫn Tu rồi. Cô cẩn thận khom lưng, nấp bên dưới cửa sổ, len lén nhìn ra ngoài, chỉ sợ bản thân tạo cơ hội cho Phó Nhân Kiệt, lấy cô ra để uy hiếp Phó Dẫn Tu.

“Cầm chúng chĩa vào tao?” Phó Nhân Kiệt âm hiểm nói, “Mày còn muốn giết tao à? Haha, Phó Dẫn Tu, mày muốn giết ba mình sao?”

“Nếu ông không muốn đầu hàng…” Phó Dẫn Tu nói, nòng súng nghiêng sang một chút, đột nhiên di chuyển xuống vị trí thấp hơn một chút, nổ súng.

“Bụp bụp” một tiếng, âm thanh viên đạn xuyên thấu xương cốt.

“Aaa!” Phó Nhân Kiệt đột nhiên hét lên thảm thiết.

Cánh tay phải của ông ta bị Phó Dẫn Tu dùng súng bắn xuyên qua. Tay trái nắm chặt cổ tay phải, trên mu bàn tay của cánh tay phải hiện rõ một lỗ máu, máu tươi phun ra như suối. Lúc này làm gì còn tâm trí duy trì hình tượng của mình chứ, ông ta đã đau đến mức đứng không vững. Hai đầu gối cong lại, quỳ rạp xuống đất.

“Phó Dẫn Tu, mày dám ra tay với tao, mày muốn chết sao?” Cánh tay Phó Nhân Kiệt đã đau đến mức đó, nước mắt nước mũi đều chảy hết ra nhưng miệng vẫn không chịu thua.

“Ném súng sang đây. Bằng không, cánh tay đó của ông xem như tàn phế. Ông nói đúng, ông là ba tôi, cho dù tôi có máu lạnh đến mấy cũng không thể chính tay giết chết ba ruột của mình. Nhưng tôi vẫn có thể phế ông. Ông tàn phế rồi, tôi sẽ nuôi ông.”