Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1145: Bọn con đã ở bên nhau tám năm (2)




“Trước khi quay lại với anh ấy, con cũng đã suy nghĩ, cũng từng do dự rất nhiều. Nhưng con đã quyết định rồi, con sẽ tin anh ấy đến cùng, sẽ không phạm lại lỗi lầm của bảy năm trước nữa.”

“Con cũng không tái phạm nữa.” Phó Dẫn Tu nghiêm túc nói, “Con biết chỉ nói miệng thì mọi người sẽ không tin. Có lẽ thời gian và hành động của con sẽ chứng minh tất cả. Nhưng con không đợi được lâu như vậy. Con muốn lấy cô ấy, muốn cả đời chăm sóc tốt cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Trước kia con chưa trưởng thành, con đã làm sai rất nhiều chuyện. Chuyện duy nhất con có thể đảm bảo là trong suốt bao nhiêu năm qua con chỉ có mỗi mình cô ấy.”

“Nếu hai đứa đã quyết định rồi, đợi đến lúc muốn kết hôn mới cho mọi người biết, vậy thì vốn không phải đến để xin mọi người đồng ý mà chỉ là đến thông báo thôi, còn muốn mọi người cho hai đứa cơ hội gì nữa? Trước đó hai đứa vờ như trước giờ chưa từng quen biết nữa chứ!” Minh Tịnh Sơn vô cùng tức giận.

Minh Ngữ Đồng lén nhìn Minh Ngữ Tiền một cái.

Minh Ngữ Tiền lập tức hiểu ý, mở miệng nói giúp, “Ông nội, bà nội, ba, mẹ, chuyện này cũng không thể trách chị, trước đó chị ấy vẫn chưa quyết tâm sẽ quay lại với Phó Dẫn Tu, đều do Phó Dẫn Tu sống chết bám lấy, không phải chị ấy thì không được.”

Minh lão gia đột nhiên trừng mắt nhìn Minh Ngữ Tiền, “Nói như vậy cháu đã biết từ trước rồi?”

Minh Ngữ Tiền: “...”

Nhất thời vô ý để mình bị kéo vào luôn.

Minh lão gia vỗ mạnh xuống sofa một cái, “Đúng rồi, bảy năm trước là cháu đón Ngữ Đồng trở về, sao cháu lại không biết chứ?”

Minh Tịnh Sơn vỗ lên lưng Minh Ngữ Tiền một cái, “Hay lắm tiểu tử đáng chết này, con cái gì cũng biết nhưng lại giấu mọi người!”

“Không phải, ba, con không có…”

“Con không có cái gì, trước kia con với ba cùng nhìn thấy Phó Dẫn Tu đến công ty tìm Ngữ Đồng, sao con không nói?” Minh Tịnh Sơn tức giận cất cao giọng, “Con biết Phó Dẫn Tu là người trước kia khiến chị con thê thảm như vậy, con lại trơ mắt nhìn chị con làm chuyện hồ đồ mà không quan tâm.”

“Ba.” Minh Ngữ Đồng lên tiếng, không thể để Minh Ngữ Tiền gánh họa cho mình, “Ngữ Tiền luôn bảo vệ con. Nó…”

“Là con nhìn thấy Phó Dẫn Tu đối xử tốt với chị nên mới đồng ý.” Minh Ngữ Tiền chen ngang lời của Minh Ngữ Đồng, “Đôi mắt của con vẫn rất hữu dụng, có thể nhìn ra một người đàn ông đáng tin hay không. Con có thể nhìn ra Tưởng Lộ Liêm không đáng tin, con cũng nhìn ra sự chân thành và quyết tâm của Phó Dẫn Tu. Giữa hai người họ có tình yêu, có Cảnh Thời, có rất nhiều mối liên hệ.”

“Đúng vậy.” Phó Dẫn Tu nói, “Con từng nói với Đồng Đồng, cả đời này con chỉ xin một cơ hội nữa, chỉ một lần nữa thôi. Nếu con đối xử không tốt với cô ấy, con sẽ mất đi cơ hội cuối cùng này. Xin mọi người hãy tin con, cho con thêm một cơ hội nữa.” Phó Dẫn Tu đứng dậy rồi khom lưng cúi đầu về phía mọi người.

Tiểu Cảnh Thời nhanh trí ôm lấy cánh tay Minh lão thái thái, “Bà cố, bà đồng ý với ba đi! Con cũng muốn có ba có mẹ, có gia đình hoàn chỉnh! Đó chính là nguyện vọng lớn nhất trong đời con. Từ lúc con hiểu chuyện thì điều ước sinh nhật của con chính là điều đó. Con muốn sống chung với mẹ, con nhớ mẹ lắm! Huhuhu...”

Tiểu Cảnh Thời càng nói càng đáng thương.

Đã được trải nghiệm sự hạnh phúc khi được sống cùng mẹ, đợi đến ngày mai ba và Đồng Đồng chính thức đăng ký kết hôn thì bọn họ thực sự là người một nhà rồi. Nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc vốn đã rất vững vàng, nay lại có nguy cơ sụp đổ, Tiểu Cảnh Thời sốt ruột, thật sự muốn bật khóc. Cậu thật sự rất sợ, sợ mọi người không đồng ý, Đồng Đồng sẽ không thể nào kết hôn với ba. Thậm chí còn không thể sống cùng bọn họ.

Hiện giờ nhìn thấy cậu nhóc khóc đáng thương như vậy, tim của Minh lão thái thái cũng nhói lên, sao có thể nói ra lời phản đối?

Bà bất đắc dĩ xoay đầu nhìn Minh lão gia.

Minh lão gia mím môi, nói với Minh Tịnh Sơn: “Ngữ Đồng là con gái con, ba mẹ có thể bày tỏ thái độ của mình nhưng không thể trực tiếp quản. Quyết định thế nào thì con cứ nói.”

Minh Tịnh Sơn có chút thất vọng vì Minh Ngữ Đồng không cương quyết, sao lại có thể tha thứ cho người đàn ông như vậy?

Bao nhiêu người thích cô, cô đều không vừa ý, lại cứ thích người đã từng tổn thương mình.

“Con đã quyết định, không gả cho cậu ta thì không được?” Minh Tịnh Sơn hỏi.

“Đúng vậy!” Minh Ngữ Đồng tuy không vui nhưng ngữ khí rất kiên định.

“Con có từng nghĩ tới việc bảy năm trước ba mẹ cậu ta không đồng ý, lừa dối qua lại, chia cách hai đứa, còn ra tay độc ác với con. Vậy bây giờ họ sẽ đồng ý sao? Bảy năm trước cậu ta không thể bảo vệ con khỏi tay ba mẹ mình, hiện giờ cậu ta có thể sao?”

“Con tin anh ấy. Hơn nữa con đã không còn giống như bảy năm trước nữa, trên nhiều phương diện, có thể con không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng con đã không còn là một đứa con gái ngốc nghếch như ngày xưa.”

Nhìn gương mặt quật cường của con gái, Minh Tịnh Sơn vô cùng bất lực. Ông rất hiểu tính cách của Minh Ngữ Đồng, đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.

“Con sẽ bảo vệ cô ấy.” Phó Dẫn Tu nói.

“Bảo vệ nó? Nói nghe rất hay, nhưng đó là ba mẹ cậu đấy!” Minh Tịnh Sơn mỉa mai nói, “Cho dù họ tiếp tục làm hại Ngữ Đồng, cậu có thể báo thù ba mẹ mình được sao?”

“Bọn họ không quan trọng bằng Đồng Đồng!”

Minh Tịnh Sơn không biết chuyện giữa hai vợ chồng Phó Nhân Kiệt và Phó Dẫn Tu. Nghe thấy Phó Dẫn Tu nói vậy, ông nhíu mày lại. Bản thân ông là ba của Minh Ngữ Đồng, ông vốn nên vui mừng mới đúng. Nhưng Phó Dẫn Tu có thể vì phụ nữ mà cả ba mẹ cũng không quan tâm, người như vậy, sau này cạn tình với Minh Ngữ Đồng rồi thì sao có thể đối tốt với cô?