Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1080: Có phải một lúc không gặp là nhớ phát điên không?




“P“Cả đời này em sẽ không rời xa anh, em đảm bảo.”

Phó Dẫn Tu cuối cùng đã vui vẻ, cũng đã yên tâm. Anh lập tức đổi chủ đề: “Vậy thì chúng ta từ từ nói chuyện rốt cuộc có bao nhiêu gã đàn ông từng theo đuổi em nhé? Bọn họ là ai?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Vừa rồi cô thuận miệng nói ra thôi mà, sao anh nhớ kỹ thế chứ?

Minh Ngữ Đồng đưa mắt nhìn qua nhìn lại nhưng Phó Dẫn Tu vẫn nhìn cô chằm chằm, không cho cô trốn tránh.

“Nói đi.”

Minh Ngữ Đồng lặng lẽ xoa bụng, “Em đói rồi, rốt cuộc bao giờ anh mới nấu cơm hả?”

Vừa nghe cô kêu đói, Phó Dẫn Tu quên hết tất cả, vội nói: “Anh đi nấu ngay đây, em đợi nhé, rất nhanh thôi!”

Phó Dẫn Tu lập tức đến nhà bếp, sờ nồi canh bổ thím Hoắc hầm cho Minh Ngữ Đồng trên bếp, vẫn còn nóng bỏng tay. Phó Dẫn Tu liền múc một bát, đặt lên bàn ăn cho Minh Ngữ Đồng.

Anh vẫy tay gọi cô, “Đến đây đi, em uống tạm canh trước cho đỡ đói. Canh này là do thím Hoắc hầm theo phương thuốc của Trương Lão, cực kỳ thích hợp cho em uống.”

“Trương Lão?” Minh Ngữ Đồng đi đến “Là Trương Vân Lâm – Trương lão tiên sinh hả?”

“Ừ.” Phó Dẫn Tu gật đầu.

“Nói như vậy, ban đầu Trương Lão khám cho em, thậm chí còn tự mình đến bệnh viện một chuyến đều là do anh nhờ ư?” Minh Ngữ Đồng hỏi.

“Không phải anh cố ý giấu em. Khi đó anh lo lắng sau khi nói ra, em vì giận dỗi anh mà không chịu cho Trương Lão xem bệnh.” Phó Dẫn Tu vội giải thích.

“Em không trách anh mà!” Minh Ngữ Đồng cười, thấy bộ dạng cuống cuồng giải thích, sợ cô hiểu lầm của anh, cô đột nhiên kiễng chân lên hôn lên cằm anh.

Để bớt lúng túng, cô nói: “Chẳng trách, khi đó em đã thấy lạ, sao mọi thứ lại trùng hợp, thuận lợi như vậy? Đúng lúc Ngữ Tiền biết được tin tức của Trương Lão, lại vô cũng dễ dàng liên hệ được với ông ấy. Trương Lão lại không cần hẹn trước, bằng lòng cho em chen hàng, thậm chí còn vừa mới xuống máy bay đã đích thân đến bệnh viện khám cho em. Loại chuyện này được tính là đãi ngộ VIP của VIP, nhưng em lại dễ dàng gặp được.” Minh Ngữ Đồng cười vui vẻ nói: “Thì ra là anh à?”

Minh Ngữ Đồng vui vẻ quên luôn cả xấu hổ, khi nhìn Phó Dẫn Tu lại lập tức bị ánh lửa trong mắt anh thiêu đốt không dám động đậy lung tung. Phó Dẫn Tu cúi đầu, khẽ hôn lên gò má đỏ ửng của cô. Cánh môi mềm mại ấm áp của Phó Dẫn Tu khẽ di chuyển trên gò má cô, yết hầu cũng cử động theo.

Phó Dẫn Tu cố gắng nhẫn nhịn, lùi về sau, nói bằng giọng khàn khàn: “Nhân lúc còn đang nóng, em mau uống đi.”

Nói xong, Phó Dẫn Tu không dám đứng lâu trước mặt Minh Ngữ Đồng nữa, vội vàng quay về phòng bếp. Ai ngờ lúc anh đang chuẩn bị đột nghiên nghe thấy tiếng động ở đằng sau lưng.

Phó Dẫn Tu quay người lại nhìn, Minh Ngữ Đồng lại bưng bát theo anh vào trong. Cô vừa đi vừa bê bát canh, sau đó ngồi trước quầy bếp, cẩn thận uống.

“Chỗ này toàn khói dầu, sao em lại vào đây?”

“Thì em vào xem anh làm.”

Phó Dẫn Tu cực kỳ vui vẻ, Đồng Đồng lại dính lấy mình như vậy, ngay cả mình nấu cơm ở đây, cô cũng muốn theo vào.

Có phải là một lúc không gặp, sẽ nhớ anh phát điên không?

Phó Dẫn Tu vui vẻ khiến cho Minh Ngữ Đồng đầy thắc mắc.

Người đàn ông này, không biết đang tưởng tượng gì trong đầu nữa?

“Lát nữa nếu như em cảm thấy khó chịu thì ra ngoài ngay nhé!” Phó Dẫn Tu nói, rồi xoay người làm việc của mình.

Anh còn tỏ vẻ thần bí, thân hình cao lớn chắn hết tầm nhìn của Minh Ngữ Đồng, khiến cô không nhìn thấy rốt cuộc Phó Dẫn Tu đang chuẩn những món gì.

Phó Dẫn Tu muốn cho Minh Ngữ Đồng một ngạc nhiên, đợi món ăn được bày lên bàn, Minh Ngữ Đồng mới biết. Bàn ăn này của anh xem như là đông- tây kết hợp. Bò bít tết, Mì Ý, sườn lợn rán được tưới nước tương theo công thức bí mật của thím Hoắc, tôm hùm nướng bơ, hàu nướng, và vài món rau.

Phó Dẫn Tu chuẩn bị rất chu đáo, còn lấy giá cắm nến và nến từ trong tủ ra, bày giữa bàn rồi châm lửa, sau đó tắt hết đèn.

Trong phòng ăn, bàn ăn nổi bật với ánh nên lung linh. Nến cháy còn tỏa ra mùi dầu thơm thoang thoảng dịu nhẹ. Chỉ một thay đổi đơn giản, phòng ăn lập tức trở nên lãng mạn.

Phó Dẫn Tu bắt Minh Ngữ Đồng phải nếm thử từng món trước, cô đành cắn răng thử trước ánh mắt chăm chú của Phó Dẫn Tu.

Sau khi nhận được sự khen ngợi của cô, Phó Dẫn Tu rất vui mừng hỏi: “Thật chứ?”

“Ừ, anh luyện bao giờ thế? Gần đây không phải anh đều sống ở nhà em sao?”