Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1073: Chắc là bà… nhận nhầm người rồi




Vừa rồi bà Trịnh nhìn thấy Minh Tư Liên bước xuống từ một chiếc xe hào nhoáng, ăn mặc xinh đẹp, đi cùng một cặp vợ chồng trung niên, bà liền biết đó chắc là ba mẹ ruột của Minh Tư Liên.

Trước đó, tuy bà đã biết nhưng trong lòng bà vẫn không muốn tin, Minh Tư Liên sẽ không vô lương tâm như vậy. Lẽ nào Minh Tư Liên cho rằng cô ta nhận lại ba mẹ ruột, trở thành tiểu thư của gia đình có tiền thì bà sẽ tìm đến đòi tiền của cô ta sao?

Bà thật sự xem Minh Tư Liên như cháu gái ruột của mình, biết Minh Tư Liên nhận lại ba mẹ, sau này có thể sống một cuộc sống tốt, bà chỉ vui mừng thay cho Minh Tư Liên, chứ không yêu cầu báo đáp gì. Bà cũng chỉ muốn biết bây giờ tình trạng của Minh Tư Liên như thế nào, ít nhất cũng phải nói với bà một tiếng chứ!

Phương Thiên An đứng bên cạnh sững lại một chút, chưa kịp phản ứng lại. Minh Ngữ Đồng thầy vậy, liền khó hiểu hỏi: “Tư Liên, em quen với bà lão này sao?”

Sắc mặt Minh Tư Liên rất khó coi, biểu cảm căng cứng nói: “Không quen.”

Tuy bà Trịnh còn chưa bước đến nhưng cũng đã đi được nửa đường, cũng đúng lúc nghe thấy câu này của Minh Tư Liên. Bà đột nhiên dừng lại, đau lòng nhìn Minh Tư Liên.

Không quen?

Đây chính là câu trả lời của Minh Tư Liên sao?

Đây chính là đứa bé mà bà đã nuôi nấng hơn hai mươi năm qua sao?

Tình cảm hơn hai mươi năm, chỉ đổi lại một câu không quen?

Cho dù họ vốn không có quan hệ huyết thống, nhưng hơn hai mươi năm qua, lẽ nào cả một chút tình thân cũng không có sao?

Bà Trịnh đau lòng đứng sững lại, toàn thân run cầm cập. Ban đầu lúc đến đây, bà còn ôm một tia hi vọng. Thậm chí bà còn nói với Mạnh Trạch Đình, có lẽ thằng bé đã hiểu lầm Minh Tư Liên rồi, con bé không phải loại người như vậy.

Nhưng bây giờ Minh Tư Liên lại dùng hành động thực tế nói với bà, là bà đã sai rồi.

“Nhưng bà ấy gọi tên em mà.” Minh Ngữ Đồng nói.

Minh Tư Liên trừng mắt nhìn Minh Ngữ Đồng, ai cần cô ta lo chuyện bao đồng?

“Vậy sao? Vậy chắc có lẽ bà ấy biết em, nhưng em lại không biết bà ta.” Minh Tư Liên lạnh giọng nói, sau đó nói với bà Trịnh, “Bà ơi, bà quen cháu sao?”

Dáng vẻ cô ta như hoàn toàn không nhận ra bà Trịnh, bà Trịnh vừa thất vọng vừa đau lòng cúi đầu xuống. Bà nặng nề thở dài một hơi, nói: “Chắc là tôi… đã nhận nhầm người.”

Cứ xem như… không có đứa cháu ngoại này đi.

Mạnh Trạch Đình bước đến đỡ lấy bà ngoại. Bà nắm chặt cánh tay của Mạnh Trạch Đình, hốc mắt liền đỏ lên. Bà hít hít mũi, nước mắt rơi xuống.

Bà đau lòng thay cho cháu trai của mình!

Cho dù bây giờ nó đã lợi hại rồi, sống cuộc sống tốt hơn rồi, nhưng vẫn không thể xóa sạch những vất vả trước đây mà cháu trai bà đã chịu. Mạnh Trạch Đình vẫn luôn giấu bà, không nói cho bà biết, nhưng bà đã nhìn thấy sau lưng thằng bé có một vết trúng đạn, còn để lại một vết sẹo rất to.

Có trời mới biết trước đây thằng bé đã phải chịu biết bao đau khổ?

Thằng bé không nói, bà cũng không dám hỏi. Sợ hỏi rồi, bản thân lại chịu không nổi.

“Chúng ta đi thôi.” Bà nói, “Là bà ngoại… nhận nhầm người rồi. Sau này hai chúng ta yên ổn sống bên nhau. Bà ngoại chỉ có một mình cháu.”

Mạnh Trạch Đình lại không hề cử động, bà Trịnh cũng không kéo nổi anh ta.

Mạnh Trạch Đình lạnh lùng nói với Minh Tư Liên: “Có lẽ cô đã không còn nhớ tôi là ai, nhưng bà ngoại cho dù bản thân đi nhặt rác cũng muốn nuôi lớn cô, cô cũng không nhận ra sao?”

Minh Tư Liên vốn không thèm để ý đến Mạnh Trạch Đình. Nhìn dáng vẻ rách nát này của anh ta, chính là hạng không có bản lĩnh. Dù gì cũng đã cách nhiều năm như vậy rồi, Mạnh Trạch Đình đã có nhiều nét thay đổi. Nghe giọng nói của Mạnh Trạch Đình, Minh Tư Liên mới nhìn kĩ, cuối cùng mới nhận ra anh ta.

Đôi môi của Minh Tư Liên mím chặt, vì quá dùng sức nên đã giật giật vài cái, “Tôi không quen hai người. Có phải hai người ở đâu đó từng gặp qua tôi, muốn đến vòi tiền tôi không?”

Bà Trịnh giận đến phát run, “Cô… cô nói cái gì?”

Còn xem họ như giẻ rách đến đây vòi tiền?

Sao lại sỉ nhục người khác như vậy chứ?

Trong lòng Mạnh Trạch Đình trầm xuống, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện như một người chẳng có chút tâm cơ tức giận, chỉ vào Minh Tư Liên nói: “Minh Tư Liên! Ban đầu cô họ Mạnh! Là ba mẹ tôi đã nuôi lớn cô, là tôi đã bỏ học ra ngoài làm công để kiếm tiền học phí cho cô. Ba mẹ mất rồi, cô lại để một mình bà ngoại sống trong một căn nhà ngói cũ kỹ ở ngoại thành, bây giờ còn giả vờ như không quen chúng tôi sao?”

Mạnh Trạch Đình cười lạnh, nhìn Phương Thiên An và Minh Tịnh Thủy đang đứng sau lưng Minh Tư Liên, “Chúng tôi đến không phải để đòi tiền mà đến để đòi lí lẽ, cái thứ không có lương tâm này, đã đối xử tệ với bà tôi như thế nào!”