Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1053: Đồng đồng, anh rất nhớ em!




“Bác trai, bác gái, xin hai bác yên tâm giao Ngữ Đồng cho cháu. Cháu tuyệt đối không chỉ nói suông, cháu thật sự muốn một lòng một dạ đối tốt với Ngữ Đồng. Cháu rất yêu cô ấy.”

Mãi một lúc sau, Minh Tịnh Sơn mới nói: “Chỉ nghe cậu nói, quả thật không thể chứng minh được gì. Thái độ của cậu tôi đã biết, mong cậu thật sự có thể đối tốt với Ngữ Đồng.”

“Hai bác yên tâm, nhất định sẽ thế.” Phó Dẫn Tu gật đầu kiên quyết, có cảm giác vui như chinh phục được ba mẹ vợ vậy. Hơn nữa, lúc anh bày tỏ thái độ, Minh Ngữ Đồng cũng không phản bác. Điều này cho thấy trong lòng Đồng Đồng cũng đã thừa nhận!

“Trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Chu Thái Lâm nói với Minh Ngữ Đồng.

“Ba mẹ yên tâm, con không sao. Hơn nữa bây giờ Ngữ Tiền cũng ở gần con, còn có nó chăm sóc con.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói.

Minh Ngữ Tiền nghe thấy thế, liền ưỡn ngực, rất kiêu ngạo.

Phó Dẫn Tu nhếch nhếch môi, liếc nhìn cậu ta một cái, không chịu yếu thế nói: “Còn cả cháu nữa.”

Hai bên chia ra hai hướng rời khỏi.

Minh Ngữ Đồng ngồi xe của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Tiền tự lái xe rời khỏi.

Phó Dẫn Tu đuổi Giáp một, Giáp hai sang đi cùng những Giáp Vệ khác. Trong xe chỉ còn hai người, những lời muốn nói đều có thể yên tâm nói rồi. Nhưng Minh Ngữ Đồng lại có chút căng thẳng. Tuy Phó Dẫn Tu vừa đi công tác, nhưng quan hệ giữa hai người đã cởi mở hơn. Trước đó trong cuộc gọi video call, Minh Ngữ Đồng đã ngầm thừa nhận chuyện tái hợp với Phó Dẫn Tu. Nhưng cách một màn hình so với mặt đối mặt là hoàn toàn khác nhau. Chuyện cách một màn hình có thể dũng cảm thừa nhận, nhưng khi mặt đối mặt lại rụt rè sợ hãi.

Điều khiến Minh Ngữ Đồng càng khó hiểu là, suốt trên đường Phó Dẫn Tu lại chẳng nói gì. Trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp. Minh Ngữ Đồng cúi đầu, mỗi lần chớp mắt, đồng tử lại thay đổi phương hướng.

Anh ấy thật sự không nói tiếng nào sao?

Minh Ngữ Đồng cắn nhẹ môi dưới, lúc đang bối rối, đột nhiên cảm thấy tốc độ của xe đang dần chậm lại. Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Dẫn Tu đã tìm một con đường không có ai, dừng xe lại.

“Sao…” lại dừng ở đây vậy?

Câu nói này còn chưa kịp thốt ra, Phó Dẫn Tu đã đột nhiên nhào đến, hai tay giữ chặt đôi vai cô. Trong xe không mở đèn, nhưng nhờ ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài cùng với thị lực tuyệt đỉnh, anh vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của Minh Ngữ Đồng đang dần đỏ lên.

Hô hấp của Phó Dẫn Tu nóng lên, anh đặt cô tựa vào lưng ghế, nghiêng người hôn lên đôi môi cô. Hai tay siết chặt bờ vai của cô như sợ cô chạy mất.

Đầu của Minh Ngữ Đồng đè chặt lên ghế sau, hơi đau một chút. Đôi môi cũng bị anh hôn đến tê dại.

“Phó Dẫn…”

“Đồng Đồng, anh rất nhớ em!” Phó Dẫn Tu khàn giọng nói.

Minh Ngữ Đồng hồi hộp không nói nên lời, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đôi môi Phó Dẫn Tu vẫn dán chặt trên môi cô, chỉ là hơi thả lỏng hơn trước một chút. Minh Ngữ Đồng vẫn cảm nhận được anh không nỡ rời đi.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ đẩy anh ra. Nhưng bây giờ cô lại không mảy may có chút suy nghĩ đó.

Phó Dẫn Tu ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt, mái tóc, lên tai cô.

“Đồng Đồng, em biết không? Em không từ chối anh nữa, anh thật sự rất vui. Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh thêm một cơ hội.”