Chào Buổi Sáng, Giáo Sư

Chương 5




Buổi sáng thứ bảy đi dã ngoại, trước khi đi Lâm Phong ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cha.

Đầu tiên là cha nói một tràng hỏi han ân cần, cuối cùng mới hỏi Lâm Phong hôm nay có muốn đến chỗ ông không.

Lâm Phong bảo hôm nay muốn lên núi, không có thời gian đi, cha nói, a, tốt lắm, cuối tuần đi, cuối tuần cũng có thể.

Để điện thoại xuống, mẹ Lâm Phong đang từ trong phòng giữ quần áo bước ra ngoài, đeo túi chuẩn bị đi ra ngoài.

Lâm Phong nói: "Mẹ, cha mới vừa rồi gọi điện thoại, muốn con chủ nhật sang nhà cha, con muốn lên núi, cũng không đi."

Mẹ đổi giày ở trước cửa: "À? Con nghĩ đi thì đi, mẹ cũng không lôi kéo không cho con đi."

Lâm Phong sờ đầu nói: "A, lớp chúng con hôm nay lên núi, con thật sự không có thời gian đi."

Mẹ thuận miệng đáp ứng một tiếng: "Đi lên núi? Tại nơi nào tập họp? Có muốn mẹ chở con đi không?"

"Con đi xe buýt là được." Lâm Phong vội vàng trả lời.

Mẹ dặn dò mấy câu trên đường phải cẩn thận chớ ăn đau bụng..., rồi ra cửa.

Lầu dưới vang lên tiếng động cơ xe nổ, Lâm Phong nằm ở trên thủy tinh, nhìn xe mẹ đi, mới đeo cặp sách lên lưng ra cửa.

Chuông tập họp lúc 9:00, lớp trưởng đọc các khoản mục như không cần tụt lại phía sau, không cần hành động một mình, không nên tới gần vách đá, chú ý chờ hạng mục công việc. Nói xong, thuận miệng nói thầy Số học ngã bệnh đang nằm viện, hôm nay cũng không tới.

Không có bao nhiêu người chú ý, băng sơn di động có thể hay không xuất hiện, không có người nào nghiêm túc quan tâm.

Đứng trong đám người, Lâm Phong cầm một chai nước uống, thích thú ngẩng cao đầu, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai cô, Tiểu Thiến bu lại: "Nữ hiệp, thầy Số học nhập viện rồi?"

Lâm Phong gật đầu: "Đúng vậy a."

Tiểu Thiến gật đầu một cái: "Cậu bây giờ học thêm ở nhà thầy Số học đúng không?"

Lâm Phong phản xạ có điều kiện một dạng đáp ứng: "Đúng vậy a." Nói xong mới nhớ tới chuyện đi theo anh học thêm, mình còn không có nói với bạn học cùng lớp, liền hỏi: "Làm sao cậu biết?"

"Nghe nói qua." Tiểu Thiến vẻ mặt chợt có chút mất tự nhiên: "Cả ngày cùng băng sơn tiếp xúc gần gũi, cảm giác như thế nào đây?"

"Cứ như vậy thôi." Lâm Phong không có tâm tình cùng cô trêu đùa, thuận miệng nói.

Tiểu Thiến "Oh" một tiếng, cũng không có nói nữa.

Học sinh cấp 3 khó được ra ngoài thông khí, dọc theo đường đi cước bộ cũng rất mau lẹ, vừa đi vừa chụp hình nói đùa, không tới 10 giờ liền bò lên giữa sườn núi.

Lâm Phong quan hệ thân thiết với mấy bạn ở ban khác, cô xen lẫn trong một đám nữ sinh, nghe họ líu ríu tán gẫu tối ngày hôm qua xem phim truyền hình cẩu huyết, căn bản cô không tham gia, rất nhàm chán.

Trên đường, ở miếu nhỏ bên cạnh sườn núi mà nghỉ ngơi, bên cạnh có ba ba lượng hai sớm làm tinh thần phấn chấn bồng bột của bọn học sinh lên cao, lên núi dâng hương xong cụ bà vừa nghỉ chân, vừa đi xuống núi.

Người đời trước thành kính, cúng bái thần linh chỉ nói thành tâm, phải cầu bái ở miếu to trên đỉnh núi, nhất định trời chưa sáng sẽ lên đường, mặt trời mọc thì lên tới đỉnh núi, đốt một nén nhang, cho phép nguyện cầu ơn trên, chậm nữa mới chậm xuống núi.

Lâm Phong tựa lệch vào trên cây lấy ra cổ xà phòng, lấy ra thức uống uống, cách đó không xa trên băng đá, có hai bác gái đang nói chuyện.

Một người trong đó nói: "Chỉ lúc này hứa nguyện mới có thể linh, ta nguyện ý cho Đại Đế gia gia túi cá kim thân."

Một người khác nói tiếp: "Tôi chỉ cầu cho đứa cháu gái thi tốt đại học."

Bác gái thứ nhất thở dài một tiếng, không lên tiếng.

Bác gái thứ hai yên lặng một lát, hỏi: "Thế người nhà kia của bà bệnh gì? Có chữa được không?”

Bác gái thứ nhất lại thở dài, một hồi lâu mới nói: "Là ung thư thực quản, bác sĩ nói không có tiền cũng chỉ có thể chờ mang người. . . . . ."

Họ nói cái gì, Lâm Phong hoàn toàn nghe không được, trong đầu của cô giống như có một hàng xe lửa ù ù lái qua, tiếng bánh xe càng lúc càng lớn, trong đầu của Lâm Phong chỉ còn lại hai chữ: bệnh ung thư.

Trong tay cô cầm thức uống liền nhét vào thùng rác, đeo cặp sách trên lưng chạy lên núi.

Chạm mặt chủ nhiệm lớp, ông kinh ngạc kêu: "Lương Lâm Phong em đi đâu đấy?" Lại chỉ nghe thoảng trong gió: "Em đi bệnh viện!"

Lâm Phong cũng không quay đầu lại, một đạo bóng dáng đỏ rực từ trên núi xông thẳng xuống, giống như một con quay không khống chế được.

Xuống đường dành cho người đi bộ rồi ngồi xe buýt, cuối cùng cũng tới bệnh viện thành phố. Lâm Phong trực tiếp vọt vào khu nội trú, nhiều lần trắc trở, mới tìm được phòng bệnh của anh.

Để tay ở trên nắm cửa, Lâm Phong cố gắng điều hòa hơi thở bởi vì chạy mà thở hổn hển, còn quay đầu lại hỏi vị y tá đưa cô tới đây: "Là giai đoạn đầu hay cuối?"

Y tá hồ nghi nhìn cô: "Em đang nói cái gì?"

Lâm Phong tận lực khiến cho thanh âm bình tĩnh một chút: "Bệnh ung thư a, là giai đoạn đầu hay cuối?"

Y tá càng thêm hồ nghi: "Cái gì bệnh ung thư?" Đột nhiên hiểu được, thất thanh cười: "Em nói bệnh nhân trong kia?"

Y tá cười khanh khách lên: "Không phải là bệnh ung thư, bệnh nhân là bị viêm dạ dày cấp tính, đã cấp cứu qua, quan sát hai ngày là có thể xuất viện."

Biểu tình trầm thống trên mặt Lâm Phong nhất thời xoay không kịp, vừa buồn cười lại cười không ra được, rất là lúng túng: "Vậy. . . . . . Cám ơn."

Y tá có chút sáng sủa, cười khoát khoát tay lên bản ghi chép: "Không có gì." Vừa nói vừa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Phong: "Em...là người thân của anh ta?"

Lâm Phong vội vàng trả lời: "Em là học sinh của thầy."

"A, thì ra anh ta là thầy giáo, không trách được." Y tá vừa nói, vừa hướng Lâm Phong mở trừng hai mắt: "Thầy của các em dạy cái gì? Rất tuấn tú, rất có khí chất a."

Lâm Phong ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy, thầy của em rất tuấn tú, thầy dạy Số học.”

Y tá dùng bản ghi chép che nửa bên mặt, giảm thanh âm thấp xuống đối với Lâm Phong nói: "Y tá tầng này cũng biết trong phòng bệnh này tối ngày hôm qua có một vị đẹp trai tới..., thay ca vào xem trai đẹp."

Lâm Phong cười hắc hắc, không biết nên nói cái gì.

Y tá để xuống bản ghi chép, lên giọng: "Tốt lắm, em vào đi, chị mới vừa kiểm tra, bệnh nhân còn tỉnh đấy." Nói xong, nhìn Lâm Phong nháy mắt, cười một tiếng: "Bệnh nhân ung thư không có nhiều như vậy, chớ dọa mình."

Lâm Phong cười cười, lại hướng y tá nói cảm ơn, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.

Chỗ cửa là phòng vệ sinh ngăn cách bởi đường ra ngoài hẹp, Lâm Phong từ từ đi vào, bởi vì mới vừa rồi được chị y tá kia trấn an nên tâm tình bình tĩnh rất nhiều.

Phòng bệnh hướng cửa sổ, có hai giường ngủ một bên trống không, anh nằm gần cửa sổ, trên cánh tay treo ngược ống truyền dịch, trên đầu gối để một quyển sách mở.

Nghe được có người đi vào, anh ngẩng đầu lên, thấy rõ là Lâm Phong thì cũng không có ngoài ý muốn, phá lệ hướng cô mỉm cười: "Lương Lâm Phong, tùy tiện ngồi xuống đi."

Lâm Phong đáp ứng một tiếng, đi tới băng ghế trước giường bệnh ngồi xuống, lưng còn đeo túi trên vai, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống.

"Các em hôm nay không phải là đi lên núi sao?" Anh nhàn nhạt hỏi, giọng nói giống như bình thường, không hề biến hóa, giống như bọn họ đang ở trong phòng của anh, Lâm Phong ngồi đối diện anh, anh dạy cô học thêm.

"Tự em chạy về trước." Lâm Phong thành thật trả lời, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, nếu như đến thăm bệnh, trong tay nên cầm chút lễ vật, cô cứ như vậy tay không tới, thật không lễ phép.

"Ừ," Anh cười cười: "Tối ngày hôm qua, cám ơn em gọi điện thoại, tôi không nghĩ nghiêm trọng như vậy."

Lâm Phong mặt đỏ lên, liều mạng lắc đầu mà nói: "Không cần cám ơn, không cần cám ơn."

Anh vừa cười cười, không nói chuyện nữa.

Kế tiếp chính là thời gian yên tĩnh rất lâu, khu phòng bệnh của bệnh viện rất cũ kỹ, xây đã rất nhiều năm, bên ngoài chính là một hàng cây Bạch Dương thẳng tắp, gió thổi qua ngọn cây, ào ào vang lên.

Lâm Phong nhìn dưới chân là mặt gạch sứ trắng có chút hư hại, cô đối với phòng bệnh như rất quen thuộc.

Lúc nhỏ, bà và ông của Lâm Phong đều qua đời ở bệnh viện này, trước khi họ qua đời, Lâm Phong thường đi theo cha mẹ đến thăm bệnh, ánh mặt trời vẩy vào trước sân cỏ cùng trên khóm hoa, cùng dì y tá thân thiện đi trên lối đi, cũng thích véo khuôn mặt nhỏ của cô.

Tiểu Lâm Phong vừa chui vào phòng bệnh, cùng bà và ông nói qua mấy câu, sau đó liền mở ra hộc tủ lật đông lật tây, bà cùng ông đều không thể nào ăn được đồ, người khác thăm bệnh mang đến đồ ăn ngon đều để trong tủ. Một khi tìm được đồ mình thích ăn, cô đang cầm quả táo đỏ thẫm hoặc quả lê thơm, liền chạy đến phòng bệnh tương thông trên ban công, gọi người tản bộ dưới lầu.

Cho nên bệnh viện ở trong trí nhớ Lâm Phong một chút cũng không tối tăm đáng sợ, chỉ bất quá mỗi lần cô đi theo cha mẹ cẩn thận mỗi bước đi là lúc đi ra phòng bệnh, chỉ cần cô lần sau trở lại, liền sẽ có người chờ cô, vậy mà có một ngày, những người đó biến mất, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Không khí càng ngày càng lúng túng, Lâm Phong xoa xoa chân, trộm liếc qua sắc mặt tái nhợt của anh, ánh mắt rơi vào quyển sách trên tay anh, đó là bản nhân Dân Văn học Nhà Xuất Bản 85 niên bản 《 Hồng Lâu Mộng 》, trang giấy tóc vàng, cạnh góc cũng có chút tổn hại rồi.

Lâm Phong không chuyện nói nhảm: "Thầy tới còn mang theo sách à?" Nói xong chợt muốn quất mình, cô là tận mắt nhìn anh được đưa lên xe cứu thương, nơi nào còn có thể đi lấy quyển sách mang theo?

"Không phải, là bác sĩ trực cho mượn ." Anh giống như không có phát hiện chỗ sơ hở trong lời nói của cô, lạnh nhạt nói: "Nằm quá mức nhàm chán."

Lâm Phong "Oh" một tiếng: "Em chưa có xem qua “Hồng Lâu Mộng”."

"Ừ?" Anh cuối cùng có chút ngạc nhiên rồi, hỏi: "Làm sao em chưa có xem qua?"

"Quá dài, mỗi lần thấy chương thứ hai liền ngủ gật." Lâm Phong theo sự thật trả lời: "Hơn nữa nhớ tới khi còn bé có coi phim truyền hình, không thích."

"Phiên bản truyền hình?" Anh nhíu mày, cười: "Không thích sao?"

"Ừ." Lâm Phong dùng sức gật đầu, nói đến đây, liền dõng dạc: "Đoạn cuối cái chết của chị Phượng, bài hát đó cư nhiên hoan khoái như vậy! Bất kể người ta khi còn sống như thế nào, dù sao mọi người chết rồi, sao phải hả hê như vậy? Hơn nữa dùng từ hoàn toàn không hợp, lời ca kia rõ ràng bi thương, lại còn có nhiều người thích bài hát đó, hát tới hát lui! Em vừa nghe đến thì tức! Cười nhạo sự lạc quan của người ta rất vui sao? Hừ!" Vừa nói thêm một cái kết luận: "Em vừa nhìn thấy “Hồng Lâu Mộng” liền nhớ lại những thứ này, quá tức rồi, cho nên không nhìn nổi."

Anh rốt cuộc không nhịn được bật cười: "Thật là quá tức giận, không phải là lười đọc?"

Lâm Phong không nghĩ tới bỗng chốc bị anh nhìn thấu ý định, cười khan mấy tiếng, khoát khoát tay: "Cũng như vậy, cũng như vậy."

Không khí rốt cuộc hòa hoãn xuống, Lâm Phong âm thầm thở nhẹ một hơi, cười chỉ chỉ trong tay anh cuốn “Hồng Lâu Mộng”: "Thầy a, em nhớ được trong phòng sách của thầy cũng có một bộ như thế này. Không nghĩ tới thầy cư nhiên thích coi những cuốn như vậy."

"Bộ kia a," Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng: "Bộ kia là do vợ tặng cho tôi."

Lâm Phong ngẩn người, ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của anh trầm tĩnh như nước.

Ánh mắt của anh sáng quá đi, Lâm Phong cư nhiên có cảm giác mình bị quang mang trong mắt anh chiếu lên có chút mở mắt không ra rồi. Cô giờ mới hiểu được ý tứ, hoảng hốt nhớ tới: anh là đã kết hôn, mặc dù người yêu ở nơi khác, cũng không có đứa con, nhưng anh đã kết hôn.