Lâm Phong vẫn luôn cảm thấy mùi vị của trái táo nhỏ thật ra không tốt chút nào, hơn nữa mùi vị không xong, nếu như có người ăn trái táo nhỏ kia có lẽ cũng không dừng lại, mà thôi đi, cô muốn tuyệt vọng. . . . . . Sẽ không ăn ra thất tâm hải đường đi?
Tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tan giờ học, Lâm Phong còn phải chạy đến ký túc xá, đi gõ cửa tổ bộ năm thứ ba số học.
Giọng nói quen thuộc mang thêm chút xa lạ vang lên: "Đi vào."
"Két" một tiếng, cửa gõ có vẻ hơi cũ kỹ mở ra, hiện ra trước mặt là phòng làm việc trống rỗng, các thầy khác cũng đã tan việc về nhà.
Lâm Phong nhắm mắt đi đến trước bàn làm việc kia: "Thưa thầy, em tới rồi."
Anh đang dọn dẹp bài tập giáo án trên bàn, gật đầu một cái: "Lương Lâm Phong, thầy dẫn đường cho em, về sau phụ đạo ở nhà thầy."
Lâm Phong nhanh nhẹn gật đầu đáp ứng, chỉ sợ không cẩn thận liền chọc phải tòa băng sơn này.
Đi vào sân trường, trên đường vô số thầy giáo chưa ra về đều chào hỏi, anh nhất nhất đáp lại.
Hai người trên đường không nói gì, rốt cuộc đi qua hơn nửa sân trường tới trước nhà trọ của anh, Lâm Phong một mực cảnh giác, suy nghĩ một chút cũng thế, dù ưa thích mắng "Ngu ngốc", cũng không thể chẳng phân biệt được thời gian địa điểm, há mồm chính là hai chữ thôi.
Vừa may mắn, vừa bị dẫn vào một nhà trọ trên lầu hai, nói là nhà, bất quá cũng chỉ là trường học phân phối một phòng nhỏ cho thầy giáo ở trọ, ngoài dự liệu của Lâm Phong, bố trí gian phòng lấy màu lam điều làm chủ, sạch sẽ mà chỉnh tề.
Ai nói học Số học nên lôi thôi lếch thếch? Đặc biệt là thiên tài Số học chứ?
Lúc Lâm Phong vẫn còn sững sờ, trên sàn nhà ở dưới chân có nhiều hơn một đôi dép vải bông ca-rô, bên tai nghe được: "Phiền đổi giày."
Băng sơn cũng sẽ nói "Phiền toái" ? Lâm Phong nhất thời từ tâm lý chênh lệch quá nhiều không rút ra được, khúm núm gật đầu.
Thay xong giày, tìm cái bàn, ngồi xuống lấy ra tài liệu, anh đem một phần bài thi mẫu để trước mặt Lâm Phong nói thẳng: "Thời gian 90 phút, cho thầy xem em rốt cuộc có thể làm bao nhiêu điểm."
Lại bài thi, lại bài thi! Lâm Phong vừa ở trong lòng nói thầm, lại vừa không thể không lên tinh thần đối phó với bài thi trước mặt.
90 phút, Lâm Phong chưa từng làm một bài thi nghiêm túc như vậy, song khi cô để bút xuống thì đối mặt bài làm là hơn một tảng lớn trống không, còn là chột dạ lợi hại.
Anh cầm trong tay bài thi của Lâm Phong, trước quét mắt một vòng lựa chọn đề, lại nhìn lướt qua đề thi trống không, chân mày cau lại: "Không có một bài nào làm xong, hình nón đường cong em học như thế này hay sao?"
Cũng không thể nói toàn bộ thời gian cô dùng để xem tiểu thuyết đi, Lâm Phong "A" một tiếng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi âm thanh "Ngu ngốc" kia đi.
"Xem ra thực sự định theo kế hoạch, bổ sung từ đầu cho em rồi." Lần nữa ngoài ý muốn, không có nghe được tiếng mắng, anh cuốn bài thi lại rồi gõ gõ lên bàn thủy tinh tròn: "Thời gian cũng không còn sớm, mau ăn cơm rồi học bài đi, lần sau tới, chúng ta liền bắt đầu giảng bài."
Lâm Phong nhìn đồng hồ treo tường, quả nhiên đã hơn sáu rưỡi, bảy giờ, còn có giờ tự học buổi tối, cô vội vã dọn dẹp bọc sách rồi tạm biệt.
Lúc đi tới ngoài cửa đóng cửa, cô nhìn thấy anh vẫn như cũ ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay khẽ chạm vào bài thi của cô, giống như là đang suy tư cái gì, anh mặc chính là áo lông cừu màu lam đậm, ánh sáng nhạt buổi chiều, khi anh nghiêng người hơi có vẻ gầy gò lại giống như lơ lửng ở trên phông màu lam.
Lâm Phong kéo cửa, nhún nhún vai, nhìn kỹ, anh lớn lên cũng không thua kém thầy giáo dạy Địa, thần tượng đại chúng bên lớp một lớp hai, không hiểu tại sao không có ai coi anh như đối tượng thầm mến.
Thời gian học bổ túc mỗi tuần là một, ba, năm vào buổi chiều sau khi tan học đến trước buổi tự học buổi tối một lúc, 4: 45 tan lớp, hẹn 5: 00 bắt đầu, thứ tư này là lần thứ hai học thêm, Lâm Phong không dám chậm trễ, sau giờ học liền cất sách chạy như bay đi.
Đến trước cửa, Lâm Phong đầu tiên là thở gấp hai cái, cũng không vội đi gõ cửa. Năm lớp mười, lớp mười một, Lâm Phong cũng tiếp nhận qua loại phụ đạo sau giờ học như thế này, biết không thể so với lúc bình thường đi học, đúng lúc đúng giờ là bắt đầu, các thầy giáo cũng là người, cũng có chuyện riêng của mình, đặc biệt là khoảng thời gian sau khi tan việc, người không tránh được có chút lười biếng, tới trễ là chuyện hết sức bình thường, tình huống không đánh kêu cũng không phải là chưa bao giờ gặp.
Huống chi lúc này, anh còn chưa về ký túc xá, cho nên Lâm Phong hết thở gấp xong, xem một chút trong hành lang vẫn không có người nào, liền định ôm sách đá chân dọc theo hành lang đi dạo lung tung.
Kiến trúc nóc nhà ở đây có chút cũ kỹ, một mặt hành lang là một hàng phòng, mặt khác là cửa sổ lớn bằng thủy tinh, đối diện cửa sổ là trời chiều, lầu dưới là đường mòn, đường mòn lại đi qua sân bóng rổ, trên cầu trường đang có nam sinh nhiệt huyết cởi áo khoác đánh cầu, Lâm Phong nhìn một lát, cảm thấy không thú vị, còn cúi đầu nhìn trên đất đạm lại là ánh sáng của Bạch Dương bị cửa sổ thủy tinh đem cắt thành từng cục, hình dáng rất giống trò nhảy ô... Ô vuông.
Dù sao đây cũng là ký túc xá của giáo viên, lâu như vậy cũng sẽ không giống giáo học, có chánh giáo nơi giáo viên đang xây đắp mà ngăn vật bên trong làm vận động đi, Lâm Phong định cõng sách bắt đầu nhảy ô vuông, hành lang rất dài, Lâm Phong từng bước một nhảy đến cuối, sau lại từng bước một nhảy trở lại, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh đứng lẳng lặng ở tại cửa ra vào.
Lâm Phong có chút xấu hổ cười ngây ngô hai tiếng, anh sẽ không đem cô thành học sinh tiểu học đấy chứ?
Thật may là, chỉ dừng lại nhìn cô, rồi anh xoay người mở cửa, thanh âm cũng trước sau như một cứng nhắc vang lên: "Vào đi."
Sau khi đi vào còn đổi giày, ngồi ở bàn kính trên ghế sa lon lấy tài liệu bên cạnh ra, bắt đầu giảng bài, phong cách thật giống bình thường khi đi học không chút nào kéo dài.
Ngày thứ nhất nói về kiến thức trọng tâm lớp mười, từng bước từng bước cũng nói rất cặn kẽ, anh đối với rất nhiều kiến thức hiểu cũng rất thấu triệt, lại phối hợp thêm tư duy nhanh của Lâm Phong, hơn một giờ trôi qua, Lâm Phong có cảm giác như bừng tỉnh hiểu ra, cảm thấy hàm số lượng giác khó nhớ muốn chết cũng không khó nhớ đến như vậy.
Cuối cùng anh đem một đống đề đưa cho Lâm Phong: "Làm những đề này thật nghiêm túc, lần sau mang tới."
Lâm Phong cất chúng vào túi xách, bởi vì không nghĩ tới anh có thể kiên nhẫn như vậy, hơi có chút cảm động, đứng lên cúi mình chào nói: "Cảm ơn thầy."
Anh "Ừ" một tiếng, chợt ngẩng đầu: "Lương Lâm Phong, chơi nhảy ô vuông khá vậy sao?"
Lâm Phong đầu ong ong mà gật, rõ ràng thấy khóe miệng của anh khơi lên, lông mi khẽ vểnh lên, bên trong đôi mắt màu hổ phách có một tia cười vui.
"Còn có thể. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, Lâm Phong mặt hồng đến cả cổ, được xưng "Niên cấp thứ nhất dầy" da mặt cũng bị dễ rách đi.
"Lần sau đến đúng giờ là được, thầy sẽ không đến trễ." Vạn hạnh, vạn hạnh, anh lập tức quay mặt sang, ngữ điệu bình thản mà nói.
Lâm Phong đáp ứng: "Biết, thầy hẹn gặp lại." Một khắc không dám dừng lại chạy như bay ra ngoài.
Hoảng hốt ăn cơm xong ôm bọc sách chạy về phòng học, Lâm Phong hôm nay phá lệ không có lập tức rút ra trong ngăn kéo bản "Sở Lưu Hương truyền kỳ" xem, mà bám lấy tóc sửng sờ mười phút, sau đó cô đụng một cái vào tay Tiểu Thiến ngồi cùng bàn: "Ai, cậu nói, thầy giáo Số học của chúng ta không phải đẹp trai sao?"
Tiểu Thiến cao sâu liếc cô một cái, chầm chập mà nói: "Cậu có hứng thú nhìn chằm chằm mặt ác ma sao?"
Lâm Phong sao cũng được "Oh" một câu, móc ra tấm giấy viết bản thảo bắt đầu múa bút thành văn.
Chọc cho Tiểu Thiến xinh đẹp vung đầu bút lông hello kitty của cô ấy cảm thán thế sự biến ảo, toàn cầu dần ấm, Nhật Bản vào thường, thậm chí người điên võ hiệp cũng có tính vòng vo.