“Cộp” một
tiếng, ly trà đặt xuống bàn vang lên vọng vào tai Lương Hoà, cô giật mình bừng
tỉnh thấy Diệp lão với đôi mắt hiền hoà trìu mến nhìn cô, ánh mắt trời từ ban
công chiếu vào khiến cô chói mắt, theo bản năng Lương Hoà lấy tay che mắt lại.
"Nghĩ cái gì mà bần thần cả người thế
hả, đi lấy cờ nhảy ra đây, chúng ta lại chơi tiếp."
Lương Hoà cười ngọt ngào vâng dạ rồi đứng lên đi lấy
bàn cờ. Không biết vì sao dạo gần đây ông cụ luôn thích chơi cờ nhảy với cô, cả
ngày hơn nửa thời gian nếu không phải nghe Côn Khúc thì là chơi cờ nhảy. Lúc
chơi lại còn thường xí xoá đánh đi đánh lại, mỗi lần Lương Hoà bĩu
môi oán giận thì ông lại cười "Ấy chết, quên mất quên mất,
lần sau sẽ chú ý."
Lương Hoà vừa bày bàn cờ vừa nói "Lần
này ông không được chơi ăn gian đâu nhé, đi rồi thì không được hối hận đi
lại."
Diệp lão gia cười gật gật đầu, bàn tay già nua xoa xoa
cái cằm không có râu nói "Ai, đời người như một ván
cờ, mỗi một bước đi đều không thể hối hận, không thể quay đầu lại."
Gần đây ông cụ thường hay thở dài cảm khái như vậy.
Lương Hoà mấp máy môi muốn nói, ngoài sân bỗng truyền vang tới tiếng ôtô. Cô
nhìn xuống qua cửa sổ thấy chiếc xe dừng lại ở trong sân, sau đó Cố Hoài Ninh
mở cửa bước xuống. Anh đem cô "ký gửi"
cho Diệp lão xong đến giờ biệt tích luôn đã hai ba ngày không tới, vừa nhìn
thấy anh cô định đứng lên ra đón, chợt dừng lại nghĩ nghĩ một chút, mím miệng,
tiếp tục ngồi xuống đánh cờ cùng Diệp lão gia.
Ông cụ liếc mắt một cái liền đoán ra ngay tâm tư của
Lương Hoà, phẩy phẩy tay thúc giục cô đi xuống dưới, lúc này Lương Hoà
mới đứng lên lững thững đi xuống lầu.
"Sao hôm nay anh lại đến đây?"
"Đi với anh, dẫn em đến xem chỗ
này." Cố Hoài Ninh mở cửa xe,
sau đó ngẩng đầu lên lầu hai nhìn Diệp lão - ông cụ đang nghển cổ ra với vẻ háo
hức xem náo nhiệt - anh nói,"Cháu đưa cô ấy đi ra ngoài một
lát."
Diệp lão mỉm cười gật gật đầu, phẩy phẩy tay "Đi
đi thôi, đi đi thôi."
Lương Hoà ngạc nhiên hỏi anh: “Anh
muốn đưa em đi đâu vậy?"
Cố Hoài Ninh cười nhẹ nhàng "Đến
nơi em sẽ biết ngay."
Quả nhiên đến nơi là sẽ biết, có điều làm cho cô giật
mình kinh ngạc không thôi, bởi vì nơi anh đưa cô đến là khu nhà ở dành cho gia
quyến của cán bộ đơn vị bên ngoài Kinh Sơn. Hôm đó nghe anh nhắc tới điều này
nhưng Lương Hoà lại không nghĩ là sẽ nhanh như vậy, tới lúc nhìn biển cấm
"Không phận sự miễn vào" ở bên
ngoài cánh cổng to, Lương Hoà vẫn còn chưa thể tin.
Chiến sĩ gác cổng nghiêm cẩn nhấc tay chào Cố Hoài
Ninh một cái, nhìn Lương Hoà cười ngại ngùng: “Chào
chị dâu!"
Đối với từ này Lương Hoà tuy đã trở nên miễn dịch
nhưng khi mỗi lần gặp một người xa lạ tuổi không chênh lệch mình nhiều lắm mà
chào như vậy cô vẫn thấy không được được tự nhiên. Cố Hoài Ninh cũng đã quen
với thái độ đó của Lương Hoà, anh xem như không biết cứ đưa cô đi vào trong.
Dọc đường đi Lương Hoà nghiêng ngó ngắm nghía khắp
nơi. Nơi này không nằm bên trong doanh trại, chỉ có một sân thể dục diện tích
vừa phải, so với cái sân bên trong đơn vị kia thì chỉ được gọi là "choai
choai mới lớn ", nhà cửa cũng
không ít, cây cỏ cũng trồng khá nhiều, hơn nữa trong này còn có một nhà trẻ.
Căn nhà hai tầng được thiết kế theo phong cách Châu Âu, có điều tên thì hơi có
vẻ trái ngược với ngôi nhà, bảng đề Nhà trẻ Ngôi
Sao Đỏ.
Lương Hoà bước nhanh vài bước mới đuổi kịp Cố Hoài
Ninh, cảm thán "Kiến thiết chu đáo thật
đấy, lo lắng đến cả việc giáo dục cho bọn trẻ nữa."
Anh nghe cô nói vậy thì cúi đầu cười khẽ, dắt tay cô
rẽ vào một toà nhà.
Căn hộ hai người ở trên lầu ba, lúc Cố Hoài Ninh chuẩn
bị mở cửa, trong đầu Lương Hoà đột nhiên nghĩ ra một câu"Tầng
một thì bẩn, tầng hai thì loạn, tầng ba tầng bốn mới là cán bộ cao cấp". Ý nghĩ
này làm cô bật cười.
Anh nhìn cô hỏi "Cười
chuyện gì thế?"
Chuyện này nhất định không thể nói cho anh biết được.
Lương Hoà nghẹo đầu trả lời "Vui nên cười mà."
Cố Hoài Ninh nhướn mày, đẩy cửa ra nhường cho cô đi
vào trong.
Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp
và một phòng vệ sinh. So với căn phòng tân hôn mới ở thành phố C của bọn họ thì
không rộng rãi bằng, thậm chí không bằng một nửa, ngay cả việc trang trí cũng
còn đơn giản, nếu muốn có phong cách riêng biệt thì phải tự tay làm lấy. Mấy
hôm nay anh bận quá nên việc sửa sang chuyển nhà dọn dẹp toàn bộ đều giao cho
người khác làm. Cuộc sống cá nhân cùng thói quen của anh tuy rằng cũng có quy
luật nhưng cũng không đến mức quá khó tính. Còn Lương Hoà, mãi tới sau này anh
mới phát hiện ra mình không hiểu biết gì về cô cả, ngay cả thói quen trong cuộc
sống hàng ngày của cô anh cũng biết rất ít.
Lúc mở cửa ra nhìn thấy căn hộ như vậy Lương Hoà kinh
ngạc há miệng tròn vo. Tính cách của cô không thích các chi tiết quá rườm rà
phức tạp, cho nên căn hộ với cách bố trí ngắn gọn đơn giản như vậy làm cô rất
vừa lòng. Điều làm Lương Hoà kinh ngạc hơn nữa là tường phòng ngủ được dán giấy
màu rất nhạt, rèm cửa màu xanh lam có những bông hoa nho nhỏ, ga trải giường
cùng màu với rèm. Cách baì trí này làm cho Lương Hoà nhớ tới căn phòng ở nhà bà
ngoại lúc cô còn học trung học.
Hồi đó ba mẹ luôn luôn cãi nhau, mâu thuẫn ngày càng
nhiều thì cãi nhau ngày càng thường xuyên. Lương Hoà chịu không nổi sự ồn ào
cũng không muốn chứng kiến chuyện này, nhân dịp lên Trung học bèn lấy cớ muốn
gần trường rồi chuyển đến ở luôn tại nhà bà ngoại. Phòng ngủ của cô bà ngoại tự
tay trang trí, tất cả những điều khác trong cuộc sống cũng đều được bà ngoại
chăm sóc quan tâm để ý. Trước đó mỗi lần xa nhà Lương Hoà thường bị mất ngủ,
thói quen này cũng hình thành từ đó. Nhưng khi tới nhà bà ngoại Lương Hoà lại
chưa từng bị mất ngủ lần nào. Bây giờ nhìn căn phòng mới này, cùng màu sắc,
cùng cách bài trí, cảm giác ấm áp nảy lên trong lòng làm cô cay sống mũi.
"Có thích không?" Anh cúi
đầu gần bên, khẽ hỏi.
Lương Hoà xoay đầu sang chỗ khác, cười nhẹ "Ai
làm thế?"
"Cái gì?" Cố Hoài
Ninh nhíu mày.
"Thích lắm."
Cô nói khẽ, "Có cảm giác quen thuộc, cho
nên em rất thích."
Cô lập lại từ kia những hai lần. Cố Hoài Ninh cười hài
lòng, nói "Vậy anh phải cảm ơn Diệp
Vận Đồng mới được."
"Ồ?" Lương
Hoà nghi hoặc nhìn anh "Sao lại liên quan đến chị ấy
vậy?"
"Phòng ngủ là do chị ấy bài trí,
anh.. không biết em thích như thế nào."
Hiếm khi thấy anh nói chuyện do dự như vậy nên Lương
Hoà thấy rất buồn cười. Cô vươn tay khẽ vuốt lên nếp nhăn của ga giường, ngồi
xuống. Sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, ánh mắt cô trong suốt, tất cả tâm
trạng vui vẻ đều lộ rõ trong ánh mắt ấy.
"Nếu thế thì từ bây giờ trở đi chúng
ta hãy học cách để tìm hiểu nhau, có được không? Anh thông minh hơn em, cho nên
chắc chắn sẽ không bị thiệt đâu." Nói
xong miệng cô hé nở một nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
Khoé môi nhếch lên, anh bước vài bước tới bên giường,
hơi cúi xuống ôm lấy cô, ấn một nụ hôn trên thái dương Lương Hoà, nói khẽ một
câu "Đồng ý."
o---------------o
Buổi chiều hai người ăn cơm ở căn nhà mới.
Lúc mở tủ lạnh ra Lương Hoà than một tiếng đầy sợ hãi.
Rau dưa hoa quả đồ ăn bỏ đầy trong tủ, không biết ăn tới lúc nào mới hết. Cô
nhìn vào phòng bếp thấy Cố Hoài Ninh xắn tay áo cuồn cuộn đang thái thái băm
băm, khuôn mặt anh nhìn nghiêng dưới ánh đèn đầy vẻ trầm tĩnh, khiến cô ngẩn
người.
Đột nhiên anh xoay đầu lại hỏi: “Nhìn
gì vậy?"
Cô lập tức kích động xoay sang chỗ khác, ngó lung tung
trong tủ lạnh một lúc, lảng sang chuyện "Anh mua
nhiều đồ như thế này để làm gì, ăn không kịp sẽ hỏng hết."
Cố Hoài Ninh nhìn tủ lạnh thở dài "Đó
là do mấy chiến sĩ ở Trung Tâm Phục Vụ Cuộc Sống mua rồi đưa tới, nói là chị
dâu mới đến chắc sẽ chưa quen giá cả thị trường xung quanh." Nói đến
đây anh cười khẽ "Mà thật ra thì chỉ là muốn
lấy lòng em thôi."
Lương Hoà cũng bật cười, cô không ngờ còn có lễ vật
gặp mặt kiểu như vậy. Trong tâm trạng vui vẻ cô rửa tay muốn giúp Cố Hoài Ninh
cùng nấu nướng, còn chưa sờ đến con dao đã bị anh nắm lấy tay, cô kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn anh.
"Hôm nay anh nấu cho, em ngồi xem
đi."
Tài nghệ thô lậu của cô bị thủ trưởng cự tuyệt một
cách thẳng thừng như vậy, Lương Hoà vốn định giãy dụa muốn tiếp tục nhưng mắt
liếc thấy một đống đồ ăn nhìn qua có vẻ khó nấu bày ở trên bàn bếp, liền sợ hãi
rụt tay lại. Tay rụt được một nửa vô tình chạm vào thắt lưng anh, cô đột nhiên
nhớ lại cái ôm nửa đường bị chết non lần trước. Một cảm giác khó tả bừng lên từ
trong đáy lòng, do dự một lát, khẽ cắn môi Lương Hoà ôm lấy lưng anh.
Bàn tay đang nấu bếp khựng lại, anh cúi đầu xuống nhìn
cánh tay trắng nõn sạch sẽ đang ôm lấy lưng mình, ngẩn người. Một lát sau anh
cười khẽ. Vừa phải nấu cơm lại vừa bị ôm thế này, là tình huống mà lần đầu tiên
anh gặp phải. Cô vợ đã không hỗ trợ chút nào, ngược lại còn quấy rối chồng, có
điều anh thật sự vừa lòng với sự quấy rối này của cô.
"Em sao thế?"
"Không sao."
Lương Hoà dúi mặt vào lưng anh cọ qua cọ lại. Cô không
giải thích được cảm giác hiện tại trong lòng mình, đột nhiên chỉ muốn ôm anh
một lát mà thôi. Mỗi lần anh làm điều gì khiến cho cô cảm động, phương thức
biểu đạt duy nhất mà Lương Hoà có thể bày tỏ chính là ôm anh, không biết anh có
hiểu được nỗi lòng của cô hay không nữa.
Ôm một lát Lương Hoà bỏ tay ra. Bỗng nhiên anh xoay
người lại, đưa tay nâng cằm cô lên. Lương Hoà tim đập thình thịch, liếm môi bối
rối định nói thì di động của anh đột nhiên vang lên. Hai người giật mình
sửng sốt, rồi anh khẽ ho một tiếng trấn định lại cảm xúc, đi ra phòng khách
nghe điện thoại. Lương Hoà đứng trong bếp ảo não, đột nhiên cô rất muốn dùng
tay cào tường.
Chưa kịp dứt ra khỏi những suy nghĩ rối rắm thì anh đã
trở lại, túm tay cô kéo vào trong phòng ngủ. Lương Hoà kinh ngạc há miệng,
chẳng nhẽ anh nhịn không được, cúp điện thoại xong muốn "xủ
tử hình" cô ngay tại chỗ?
"Sao.. sao vậy anh?" Cô tựa
vào cạnh cửa, lúng túng hỏi.
"Diệp lão gia trở bệnh, đã vào viện
rồi, chúng ta sang bên đó ngay lập tức."
Cố Hoài Ninh vừa mặc quân phục vừa đưa áo khoác cho
Lương Hoà, bảo cô mặc vào. Hai người sửa soạn xong anh cầm chìa khoá xe, nắm
tay cô vội vã đi ra cửa.
o--------------o
(*) Nhân
sinh như kỳ: Đời người như một ván cờ