Nhớ trước khi kết hôn nghe Hạ An Mẫn từng nói một câu
thế này: Ở trong doanh trại quân đội, phụ nữ là người được chú ý nhiều nhất.
Mới đầu Lương Hoà nghe thấy thế chỉ cười nhạt, nhưng
hiện tại bây giờ chính bản thân cô đã nghiệm thấy, thật đúng là bị để ý
thật. Chỉ đi có một đoạn đường, người đàn ông nào đi qua đều dõi mắt theo nhìn
cô, Lương Hoà tự nhận mình không phải là người da mặt dày, vì thế cảm thấy rất
xấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên. Cô vừa định nhanh chân rời khỏi mấy chỗ này, đột
nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm non nớt của trẻ nhỏ: “Đứng
lại!"
Cái giọng đầy vẻ ra lệnh, trực giác của Lương Hoa nghĩ
chắc không phải gọi mình nên cô vẫn tiếp tục đi tiếp, không ngờ đứa bé phía sau
lưng trở nên nóng nảy hơn, lại lớn tiếng thêm một chút: "Này,
đang gọi cô đấy, cô bé, làm sao gọi rồi mà vẫn cứ đi thế hả?"
Cô bé? Lương Hoà im lặng, giờ phút này cô có thể khẳng
định, nơi này cô bé chỉ có một khả năng là chính mình. Cô xoay người lại, thấy
một cậu nhóc mặc chiếc quần yếm màu xanh lam, áo sơ mi kẻ caro vuông màu đỏ,
hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang hai tay đứng chống nạnh nhìn cô.
"Cháu gọi cô có việc gì?"
Cậu bé có vẻ không hài lòng với thái độ của Lương Hoà,
mím miệng nói : “Cô phải nói là: Thưa thủ trưởng, ngài có
điều gì cần chỉ thị mới đúng!"
Lương Hoà: "...."
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lương Hoà, thấy cô này có vẻ
thật sự không hiểu điều mình nói nên cũng thôi không "lên lớp" nữa,
bèn giơ tay chỉ về chỗ vườn hoa phía xa xa, "Diều của
cháu rơi vào trong đó rồi, cô lấy ra đây cho cháu đi!"
Lương Hoà đưa mắt nhìn chỗ vườn hoa, bên ngoài được
chắn bằng những chậu cây to lớn, thảo nào cậu nhóc không vào được. Nhưng vấn đề
mấu chốt là cô cũng vào không được.
"Vườn hoa bị rào từ bên ngoài rồi, cô
cũng không vào được. Mình thử đi nhờ một chú bộ đội nào đó lấy giúp cho cháu,
được không?" Lương Hoà cúi người xoa đầu cậu nhóc.
"Không được!" Cậu bé
quyết đoán cự tuyệt gợi ý của cô, "Tất cả bọn họ đều là
người mà Cố Hoài Việt phái tới giám thị cháu. Cô mà gọi họ đến Cố Hoài Việt
chắc chắn sẽ biết việc cháu làm, về nhà sẽ cấm đoán cháu nữa cho mà xem!"
Cố Hoài Việt? Tên này nghe quen quen.
Lương Hoà còn chưa kịp nhớ xem người tên Cố Hoài Việt
này là ai, cậu nhóc trước mặt cô đã nhìn chằm chằm cô như "thủ
phạm", miệng bắt đầu mếu máo như sắp khóc. Lương Hoà
dở khóc dở cười, bối rối dắt tay nó kéo lại phía vườn hoa. Trên đường đi gặp
mấy nhóm bộ đội, tất cả bọn họ đều giương mắt tò mò hứng thú nhìn hai người một
lớn một nhỏ, thậm chí vài người còn thầm thì khe khẽ nói nhỏ với nhau:
"A, kia không phải là con trai của Cố
Hoài Việt Cố chính uỷ à? Cô gái này là ai vậy nhỉ?"
"Ai mà biết được, vợ của Cố chính uỷ
chưa bao giờ đến đơn vị cả, có lẽ đây là phu nhân của Chính uỷ đấy, đưa
con đến thăm chồng cũng nên"
"Trông cũng giống đấy nhỉ, nhìn xem
một lớn một nhỏ kìa! Bây giờ Cố chính uỷ đúng là vợ đẹp, con khôn, tiền nhiều,
nhà rộng cái gì cũng đều có cả!"
"Em trai của Chính uỷ là Cố Hoài Ninh
Cố đội trưởng cũng ở đây nhỉ, Nghe nói anh ấy vừa mới kết hôn mấy hôm trước,
mấy cô gái trong đoàn văn công chắc là cõi lòng tan nát hết. Lần trước đoàn văn
công của Binh chủng Pháo binh đến đơn vị chúng ta biểu diễn văn nghệ, một cô
văn công cứ túm tay tớ hỏi người đẹp trai ngồi hàng ghế phía trên kia là ai, tớ
vừa nhìn thấy quả nhiên người bị ngắm nghía là Cố đội trưởng nhà chúng ta".
"Ai bảo người ta mị lực lớn
haha!"
Thì ra Cố Hoài Việt là anh trai của Cố Hoài Ninh.
Lương Hoà nhớ Phùng Trạm từng nói qua một lần, cả hai anh em đều ở đơn vị
công tác, không ngờ lại cùng ở một quân khu. Như vậy cậu nhóc cô đang nắm tay
này hẳn là đứa cháu của chồng cô, quá thật là khéo gặp. Đáy lòng Lương Hoà
không ngừng cảm thán, còn những lời đồn đại kia về Cố Hoài Ninh, Lương Hoà chủ
động không để ý tới.
Đến chỗ vườn hoa, Lương Hoà nhìn hàng cây trước mặt
cao hơn cả chính mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô đặt một chân lên thềm đá bên
cạnh nhón người nhìn vào trong, bên trong trồng đầy hoa, chỉ cần cô đạp một
chân vào liền có thể giẫm nát năm, sáu bông hoa là ít.
Cố Gia Minh đứng dưới đất ngửa cổ lên nhìn cô, nhẹ
giọng nói như dụ dỗ: "Không có việc gì đâu, cô
bé, cứ trèo vào trong đi, bị phát hiện cũng không bị phạt đâu mà lo."
"Bị phạt?" Lương
Hoà cả kinh.
"Đúng rồi!" Cố Gia
Minh gật gật đầu, "Cháu nghe Cố Hoài Việt nói,
nếu dẫm lên một cây hoa thì dựa vào luật trong quân đội mà xử phạt. Nhưng không
sao cả, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé!"
Lương Hoà không biết thằng nhóc này mấy tuổi rồi mà
nói chuyện liến thoắng có trình tự như vậy. Cô tự nhận rằng mình không phản bác
được nó, cảm thấy nên mau nghĩ cách lẻn vào lấy con diều ra rồi chạy trốn thật
nhanh mới là thượng sách. Vì thế cô cẩn thận hạ một chân xuống, tức thì liền
giẫm lên hai bông hoa.
Cố Gia Minh thấy bộ dáng cẩn thận đến mức chậm chạp
của Lương Hoà, nóng nảy thúc giục: “Bé ơi, làm nhanh nhanh
lên, Cố Hoài Việt sắp ra bây giờ đấy!"
Lương Hoà lúc này còn đấu tranh cùng hàng rào cây,
chiếc áo khoác mỏng bị vài nhành cây móc lấy, cô bị kẹt ở giữa không thể tiến
cũng không thể lùi. Cố Gia Minh thấy cô bé này tay chân chậm chạp, định bước
tới đẩy một cái, chợt nghe từ phía sau truyền đến một tiếng quát lớn:
"Cố Gia Minh, con làm gì đấy?"
Thôi xong rồi! Cậu bé quay đầu lại nhìn, thấy Cố Hoài
Việt mặc quân phục nổi giận đùng đùng đi tới, bên cạnh là Cố Hoài Ninh cười
nhạt đứng im nhìn đứa cháu, quyết định bàng quan sống chệt mặc bây. Đứa con
trai này của anh Hai, là cục cưng của cả nhà, từ vừa sinh ra đã được thương yêu
nuông chiều vô cùng, cho nên tính tình cậu bé rất nghịch ngợm, luôn thích phá
rối. Cho nên lúc anh Hai dạy dỗ thằng bé, anh chưa bao giờ nhúng tay vào can
thiệp, chỉ đứng ngoài xem.
Có điều, khi tầm mắt anh vừa di chuyển nhìn sang chỗ
khác, lập tức anh không còn bình tĩnh nổi nữa. Cái bóng áo khoác bị kẹt ở hàng
rào cây trên bồn hoa bị đứa cháu kéo kia, nhìn thật quen mắt. Cố Hoài Ninh nhíu
mắt lại, tiến lên từng bước, nhanh nhẹn - mạnh mẽ - chuẩn xác kéo người kia ra.
Cố Gia Minh nhìn thấy Lương Hoà, lập tức méo miệng
khóc: “Bé ơi, cháu đã nói rồi mà, đã bảo là
nhanh lên rồi, bây giờ bị Cố Hoài Việt bắt được chưa, thôi xong rồi."
Lương Hoà mờ mịt không biết làm sao, cô nhìn thấy sắc
mặt không chút thay đổi của Cố Hoài Ninh, liền hiểu ra mọi chuyện, im lặng cúi
đầu không nói.
Chỉ có Cố Hoài Việt là mỉm cười, anh nhấc cánh tay dài
túm lấy Cố Gia Minh kẹp ở trong tay, "Con bày
trò gì gây rắc rối cho thím út vậy Gia Minh?"
"Thím út hả ba?"
Cố Gia Minh nín khóc hẳn, đôi mắt chớp chớp nhìn Lương Hoà “Không
phải, đó là bé của con mà, làm sao lại thành của chú út được?"
Cố Hoài Ninh cười giận dữ, đôi mắt đen nhìn Lương Hoà
loé lên ánh sang không rõ. "Cháu nói cho chú biết, từ
lúc nào mà bé của chú lại thành của cháu rồi thế?". Tuy
rằng nói với Cố Gia Minh nhưng tầm mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Lương Hoà.
Cố Gia Minh ấp úng không thể trả lời. Cố Hoài Việt hết
nhìn thằng nhỏ lại nhìn Lương Hoà, "Được
rồi,, Hoài Ninh, ở đây đông người không tiện, đi về trước đi. Có gì nói
sau!"
Cố Hoài Ninh rũ ánh mắt xuống, tỏ vẻ đồng ý. Cố Hoài
Việt vỗ nhẹ vai Lương Hoà, cười nói: “Thằng bé lại quấy phá em
phải không, lúc khác chúng ta gặp nói chuyện sau nhé?"
"Vâng ạ!" Lương
Hoà cúi đầu trả lời.
Cố Gia Minh bị Cố Hoài Việt túm đi rồi, vườn hoa lập
tức trở nên yên tĩnh. Lương Hoà ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh đánh giá một chút,
thấy sắc mặt anh đã khôi phục vẻ bình thường, mới dám nhỏ giọng hờn dỗi lên
tiếng giải thích "Em giúp Gia Minh lấy con
diều, không cẩn thận mới bị kẹt ở bên trong."
Nói xong đợi một lát cũng không thấy Cố Hoài Ninh trả
lời gì cả, Lương Hoà định giải thích thêm mấy câu nữa, đột nhiên thấy anh cởi
cúc áo khoác, cô còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, áo khoác của anh đã choàng lên
người cô.
"Em.."
"Mặc thêm áo khoác vào, bây giờ, lập
tức quay trở về cho anh!"
Người này thật đúng là không thèm che giấu cảm xúc của
mình, nói xong dứt khoát xoay người đi luôn. Lương Hoà chạy theo vài bước mới
đuổi kịp.
"Quay về làm gì chứ?"
"Nhốt em lại!"