Edit: melbournje
***
Lúc chạng vạng tối, dưới lầu bệnh viện là một mảnh an bình.
Lâm Vu cùng Tần Hành chậm rãi đi tới.
Tần Hành hỏi: "Thân thể của dì thế nào?"
Lâm Vu nhẹ giọng: "Bác sĩ nói khôi phục tốt hơn so với tưởng tượng." Cứu được bà trở về đã không dễ dàng. Ngày đó cô nhìn thấy mẹ từ từ trên xe cứu thương xuống, mang theo bình ô xy, cả người giống như ngủ say. Cô cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết, phải bắt lấy từng tia hi vọng
Phòng giải phẫu, bác sĩ và y tá sớm đã chuẩn bị vào chỗ, Lâm Sam vừa đến, mọi người giành giật từng giây thời gian. Lâm Vu cắn góc môi, nhìn một nữ bác sĩ kiểm tra cho mẹ. Cái gì cô đều không làm được, chỉ có thể đứng ở một bên.
Phẫu thuật dài dằng dặc, cô không biết mình đã trải qua như thế nào.
Nhất là khi bác sĩ nói để người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô liền khóc mà cũng không biết tại sao khóc.
Đôi mắt Lâm Vu trong veo, "Cậu thi thế nào?" Nhất định rất tốt.
Tần Hành trầm mặc một chút, báo một điểm số.
Lâm Vu nhìn hắn, ngữ khí vui vẻ, "A. So với kỳ thi thử thì tốt hơn gấp mười lần. Hạng nhất sao?"
Tần Hành thấy được nụ cười trên mặt cô, "Không phải."
Lâm Vu một mặt kinh ngạc, "Vậy mà không phải! Đó là ai?"
Tần Hành: "Lý Duy Tịch. Cậu ấy cũng "trạng nguyên" khoa học tự nhiên của Tấn Thành."
Lâm Vu bỗng nhiên cười một tiếng, "Có một lần tớ cùng cậu ấy thảo luận rồi, cậu ấy rất thông minh."
Tần Hành từ trong túi xách lấy ra một bản ghi chép bạn học. "Đây là Tống Dật Minh làm, cậu ấy để tớ chuyển tặng cho cậu."
Lâm Vu ngạc nhiên, cô chậm rãi lật ra, "Vĩnh viễn năm ba lớp 2, tất cả mọi người ký tên vào?"
"Còn có cậu là chưa ký tên." Tần Hành lấy bút ra, "Ký đi."
Lâm Vu chua xót.
Tần Hành tay nâng lấy cuốn sổ, Lâm Vu có chút cúi người chuẩn bị ký tên.
Tần Hành: "Cậu hướng về bên phải phía dưới ký đi."
Chóp mũi Lâm Vu trượt xuống, cô nhìn thấy tên Khương Hiểu, "Khương Hiểu —— "
Tần Hành: "Xuống chút nữa, ký cạnh tên tớ ấy."
Lâm Vu ngẩng đầu, cái trán kém chút nữa chạm vào mặt cậu.
Tần Hành: "Lâm Vu, cậu biết cái gì gọi là thích không?"
Tâm tình Lâm Vu đột nhiên tăng tốc: "...?" Bốn mắt nhìn nhau, cho tới hôm nay cô mới phát hiện trên sống mũi Tần Hành có cái nốt ruồi nho nhỏ.
Tần Hành: "Thích chỉ là nhìn tên của hai người ở chung một chỗ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc." [ Ngọt quá huhu =))))))))) ]
Khóe miệng Lâm Vu đột nhiên khô khốc, mất năng lực ngôn ngữ.
Tần Hành từng chữ nói ra, "Lâm Vu, đem tên của cậu cùng tên tớ đặt chung một chỗ có được hay không?"
Lâm Vu cứng đờ tại chỗ, "Tần Hành —— cậu, tớ ——" dưới ánh mắt nóng rực của hắn, cô ký tên của mình xuống.
Tần Hành đầy ý cười. "Cậu biết tên của tớ có ý nghĩa gì không?"
Lâm Vu gật gật đầu, "Hành là cổ ngọc khí."
Tần Hành lắc đầu, "Tần Hành, nghĩa là đối với tình cảm thì rất kiên trì bền bỉ."
Lâm Vu: "..." Thầy Âu Dương mà nghe được câu này đoán chừng cũng muốn lau mồ hôi.
Tần Hành yên lặng nhìn cô, "Tớ biết cậu muốn nói cái gì, bây giờ cậu cứ chiếu cố tốt dì vào. Tớ vẫn sẽ ở đại học B đại chờ cậu."
Lâm Vu sững sờ ở nơi đó, nhìn qua người trước mắt. Thiếu niên ngũ quan được ánh nắng chiếu rọi càng thêm thanh tú, ánh mắt kiên định.
"Một năm sau, tớ tới đón cậu."
Lâm Vu trở lại phòng bệnh, Lâm Sam một mực chờ cô, "A Vu, con qua đây —— "
Lâm Vu đi đến mép giường.
Lâm Sam nhìn qua cô, ánh mắt thâm trầm. "Nói thực cho mẹ biết, ngày cuối cùng, có phải hay không con không có tham gia thi?"
Sắc mặt Lâm Vu liền thay đổi.
Lâm Sam cười khổ, "Quả nhiên mà ——" hai ngày này bà một mực suy đoán, Lâm Vu đang che dấu cảm xúc, trên mặt của cô kiểu gì cũng sẽ trồi lên chút ưu thương. "Là mẹ hại con, mẹ làm sao không sớm một chút chết đi chứ."
Lâm Vu cầm thật chặt tay của bà, "Mẹ, mẹ không nên nói như vậy! Lúc ấy tình huống thật rất nguy hiểm, nếu như khi đó mẹ có chuyện gì, con không ở bên cạnh, liền lần cuối đều không gặp được, cả một đời cũng sẽ không an tâm. Con học để thi đại học cũng không còn ý nghĩa."
Lâm Sam lắc đầu, "Thế nhưng là không nên làm như vậy."
Lâm Vu nói ra từng chữ: "Mẹ, không phải từ nhỏ mẹ nói cho con, trước đắng sau ngọt sao? Tin tưởng con đi! Sang năm con sẽ thi đậu. Con vẫn có thể lên đại học. Thế nhưng là mẹ cũng chỉ có một." Cô nhẹ nhàng ôm mẹ mình, "Mẹ, nếu như là ba thì ông ấy cũng sẽ chọn như vậy."
Lâm Sam yên lặng khóc, "Là mẹ làm liên lụy con! Là mẹ liên lụy con."
Ban đêm, Tần Hành về đến nhà, ông bà Tần đều ở đó
Bà Tần: "Về rồi sao."
Tần Hành gật gật đầu.
Ông Tần: "Mấy ngày nay con cân nhắc thế nào?"
Tần Hành di chuyển đôi mắt, "Cha mẹ, con đã nghĩ kỹ. Con sẽ đến đại học B học y, liên thông thạc sĩ."
Hai ông bà Tần không quá kinh ngạc. "Cho nên mấy ngày nay con hay chạy tới viện sao?"
Tần Hành: "Trước tiên con đến khảo sát tình hình một chút."
Ông Tần liễm liễm thần sắc, lời nói nặng nề, "Tần Hành, đây không phải trò đùa, học y cũng không phải trò đùa. Làm bác sĩ không dễ."
Tần Hành nghiêm mặt, "Con biết. Con đã nghĩ rất rõ ràng. Con đường này là con muốn đi."
Ông Tần gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi." Ông hướng về phía vợ mình cười cười, "Vợ à, bà có thể yên tâm rồi."
Tần Hành: "Cha mẹ, cám ơn hai người." Vô luận hắn lựa chọn thế nào, bọn họ đều sẽ hết mình ủng hộ.
Ông Tần khoát khoát tay.
Bà Tần ưu thương, "Hành Hành, học y muốn tốt nghiệp thì phải học nhiều năm đấy. Tốt nghiệp xong cũng đã trưởng thành, mẹ đề nghị cá nhân con ở đại học phải suy tính một chút."
Ông Tần ung dung bưng chén nước lên uống một hớp nước, bỗng có ý nghĩ —— kì lạ.
Tần Hành sờ soạng mặt mày, "... Vâng, được ạ."
Nộp xong nuyện vọng ngày ấy, mọi người lần nữa trở lại trường học, chỉ có chỗ của Lâm Vu trống không.
Tôn Dương điền đại học kiến trúc D, hắn liếc nhìn Tần Hành, "Mẹ nó! Cậu điền gì đây? Đại học B —— Tần Hành cậu sao?"
Khương Hiểu cũng quay người, "Tần Hành! Cậu thật sự quyết định?"
Tần Hành giật giật khóe miệng, "Tớ học y."
Khương Hiểu hốc mắt nóng lên, "Tớ không biết mình muốn học cái gì, liền điền đại học hóa học J."
Tôn Dương run rẩy khóe miệng.
Tần Hành nói ra: "Thật. Đã nghĩ sâu tính kỹ."
Tôn Dương: "Móa! Vậy sau này không phải cậu là đàn anh của Lâm Vu sao?"
Khương Hiểu cũng cười, "Cậu ấy không chỉ đơn giản muốn làm đàn anh như vậy đâu."
Tần Hành nhếch miệng, "Lâm Vu có thể sẽ không học lại, hẳn là sẽ lựa chọn ở nhà ôn tập."
Khương Hiểu: "Tớ cũng nghĩ qua vấn đề này. Còn có một năm nữa cơ."
Sắc mặt Tần Hành khẩn trương, "Trong lòng của cậu ấy tố chất rất tốt, điểm này cũng không cần lo lắng."
Khương Hiểu: "Cậu ấy nói cậu ấy sẽ ở tại Tấn thành ôn tập, cậu ấy có người chị họ, mở một cửa hàng tại đường XX."
Tần Hành nghĩ nghĩ, "Tớ đi tìm thầy Trương."
Tần Hành đi vào văn phòng, Trương Cần ngồi ngay tại bàn làm việc, hai ngày này bọn họ liền muốn dọn nhà, ba năm nay gắn bó thì đến lúc này ai cũng muốn hoài niệm trở lại năm nhất.
"Ai, Tần Hành, điền bảng nguyện vọng xong chưa?"
"Em điền đại học B."
Trương Cần ngây ra một lúc, "Học y sao." Một nháy mắt, hắn bừng tỉnh, "Quả nhiên! Lâm Vu thì thế nào?"
"Tinh thần rất tốt. Thầy biết đấy, chỉ cần mẹ cậu ấy không có việc gì, bất luận khó khăn gì cậu ấy đều sẽ gắng gượng qua." Tần Hành thừa nhận, "Thầy Trương, có một việc muốn nhờ thầy."
"Nói."
"Lâm Vu học lại, thầy Trương, một năm này hi vọng thầy có thể động viên cậu ấy một chút."
Trương Cần cười, "Tôi chuẩn bị đi thăm mẹ con bé đây. Tiểu tử thối, cậu lấy thân phận gì đến nhờ tôi? Bạn trai sao?"
Tần Hành sờ mũi một cái, "Tương lai."
Trương Cần lắc đầu, "Không dễ dàng đâu nha! Ngày đó ở bên hồ nhìn thấy hai người, tôi liền đoán được. Dạng này cũng tốt."
Thời gian đắng chát tuổi nhỏ chắc chắn sẽ có một kết cục đẹp.
Vào lúc ban đêm, Tần Hành nhắn cho Lâm Vu một tin nhắn.
"Lâm Vu, tớ điền đại học B."
Lâm Vu nhìn thấy tin này, nước mắt đột nhiên rớt xuống, làm cho Lâm Sam giật nảy mình. "A Vu, sang năm thi lại, không có chuyện gì. Mẹ đã nghĩ thông suốt rồi."
Lâm Vu lắc đầu, "Mẹ, không phải, con không phải khó chịu."
Lâm Sam nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô.
"Mẹ, con sẽ không bỏ cuộc." Cô vùi đầu, thanh âm bao phủ tại trong phòng bệnh.
Mùa hè năm kia, Lâm Vu vẫn bận chiếu cố mẹ mình. Được bà cùng cô khuyên bảo, tâm tình Lâm Sam cũng chậm rãi khôi phục.
Khương Hiểu thường đến bệnh viện thăm hỏi bọn họ, tình cảm hai người rất tốt khiến mọi người trong phòng bệnh ai cũng đều trêu ghẹo rằng họ giống chị em ruột vậy.
Hai người ngồi tại hành lang trên ghế.
Khương Hiểu nói: "Lớp ta có mấy người đi du học, Chu Nhất Nghiên, Thẩm Nghi Đình, Khuất Thần đều muốn đi."
Lâm Vu nhìn chân của mình, điểm của Thẩm Nghi Đình bình thường, ở trong nước cũng không học được đại học tốt, là Thẩm Nghi Hành đề nghị cô xuất ngoại học.
Khương Hiểu nghiêng đầu, "Lâm Vu, nếu như thời gian có thể quay trở lại..."
Lâm Vu tiếp lấy lời, "Tớ vẫn sẽ lựa chọn như vậy."
Khương Hiểu nhấp khóe miệng, cười. "Lâm Vu, tương lai nếu cậu kết hôn, cậu hãy cho tớ làm phù dâu nhé."
"Tớ kết hôn?"
"Đúng vậy. Bởi vì tớ không có ý định kết hôn, cho nên đến lúc đó tớ muốn làm phù dâu cho cậu."
Lâm Vu nghĩ đến Tần Hành, lại nghĩ tới người một nhà.
Kết hôn, đối với cô mà nói thật quá xa vời.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Cuối tháng bảy, mẹ Lâm xuất viện về nhà. Lâm Vu trở lại Tấn thành, đến cửa hàng của Triệu Ngọc Tuyền giúp đỡ, một bên giúp Triệu Ngọc Tuyền trông tiệm, vừa bắt đầu ôn tập.
Giữa tháng tám, các bạn học lục đục đi báo danh đại học.
Chạng vạng một buổi tối giông tố, Tần Hành đột nhiên xuất hiện tại cửa hàng. Hắn nhìn vào trong, Lâm Vu ngồi trước quầy thu ngân cúi đầu đọc sách.
Hắn dạo chơi đi tới, "Đọc gì thế?"
Lâm Vu giật nảy mình, "Sao cậu lại tới đây?"
Tần Hành chỉ chỉ chó nhà mình, "Dẫn nó đi ra ngoài tản bộ."
Lâm Vu: "Mà sao trời mưa hai người không bị ướt." Cô xem xét trên người Tiểu Dã rất sạch sẽ.
Tần Hành cười nói: "Đi nhờ xe tới."
Lâm Vu cũng khẽ mỉm cười. "Khương Hiểu cùng Tôn Dương đi báo danh rồi, chừng nào thì cậu đi?"
Tần Hành nhìn qua cô, "Ngày mai liền đi."
Nói xong, hai người đều trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, trong cửa hàng có hai cô gái đến mua túi.
Lâm Vu để Tần Hành ngồi vào vị trí mình, cô đi chào hỏi khách khứa.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
"68 một cái."
"Hai cái 120 được không ạ?"
Lâm Vu gật gật đầu.
Cô gái đưa tiền cho Lâm Vu, "Đó là bạn trai chị sao?"
Tần Hành nghe được, chọn không nhìn thấy Lâm Vu, gương mặt Lâm Vu ửng đỏ, không nói chuyện.
Cô bé cười, "Bạn trai chị thật là đẹp trai!"
Tần Hành cười, "Cám ơn. Bạn gái của tôi cũng rất đẹp."
Lâm Vu: "..."
Cô gái đi. Lâm Vu nhìn hắn chằm chằm, "Tần Hành, cậu!"
Tần Hành tận lực nhấn mạnh: "Lâm Vu, ngày mai tớ sẽ phải đi. Lần tiếp theo lúc nào có thể gặp mặt? Khả năng tới năm mới tớ mới có thể trở về."
Lâm Vu cúi đầu xuống.
Tần Hành vươn tay, hắn muốn nắm chặt tay của cô, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu cô. "Lâm Vu, cậu có không nỡ hay không?"
Ánh mắt Lâm Vu lấp lóe, "Tớ không nỡ bỏ cậu —— và bọn họ nữa."
Tần Hành vui sướng còn chưa biểu lộ, thật sự là dở khóc dở cười.
—— ——
Mười tháng sau.
Tháng sáu, lại một năm nữa thi đại học tiến đến, Tần Hành, Khương Hiểu, Tôn Dương mấy người bọn họ lần nữa tề tụ cùng một chỗ, giống như gia đình tới chờ con cái đi thi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vu cùng Tần Hành chính thức xác định quan hệ bạn trai bạn gái xong, bà Tần nghe vậy, vừa vặn đến B thị đi công tác, thuận tiện mời hai đứa bé ăn một bữa cơm.
Lâm Vu lần thứ nhất có chút khẩn trương.
Bà Tần vẫn là giống như trước đây, nắm tay của cô, cười nói: Lâm Vu, con so với hồi cấp ba còn xinh đẹp hơn.
Tần Hành: Khi đó mỗi ngày mặc đồng phục, có thể cùng so với hiện tại sao?
Bà Tần: Lần diễn kịch kia con bé mặc đồ tiểu nha hoàn nhưng dễ nhìn.
Tần Hành: Trí nhớ của mẹ thật tốt, mấy năm rồi còn gì.
Bà Tần: Con đem ảnh Lâm Vu đặt trong album ảnh, mỗi lần giúp con quét dọn vệ sinh mẹ đều lật ra nhìn.
Tần Hành mặt mo đỏ ửng.
Lâm Vu:...
Bà Tần thảnh thơi uống một ngụm trà, Lâm Vu lại rót cho bà một ly.