Chanh Xanh

Chương 55




Mà trái tim đóng băng đã lâu của Lộ Dĩ Nịnh, giờ đây đang tan chảy từng chút từng chút, trở nên mềm nhũn.

Cũng có thể nói là cô đã mềm lòng với anh từ lâu rồi.

Chỉ là chính cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Chưa từng có ai nói với cô như vậy, nói rằng “Nguyện ý trở thành ánh sáng” của cô.

Tiếng nói của cô gái vẫn còn đang nức nở, bị cô cố gắng kiềm xuống nhưng vẫn còn chút run rẩy:

“Trình Tinh Lâm, cậu ngốc lắm.”

Trình Tinh Lâm thấy nước mắt chảy xuống từ khoé mắt cô, anh không hiểu lời cô, nhưng vẻ mặt anh rối rắm không biết làm sao.

Cách anh nói dè dặt, cẩn thận: “Cậu… đừng khóc mà.”

Lộ Dĩ Nịnh hít mũi, cắn chặt môi, sau đó thả lỏng.

Cô kêu tên anh: “Trình Tinh Lâm.”

“Cậu nghĩ kĩ đi.”

Cô cố gắng lấy dũng cảm để nói câu nói kia, “Ở bên mình, cuộc sống của cậu sẽ chẳng có gì thú vị.”

Trong chốc lát, Trình Tinh Lâm cảm thấy toàn bộ thế giới dường như đang im lặng, bên tai chỉ có lời cô nói.

Vang vọng.

Kèm theo đó là tiếng trái tim anh đập thình thịch không ngừng.

Anh chậm rãi nở nụ cười, khoé miệng cong lên một độ cung xinh đẹp.

Đôi mắt hắc diệu thạch vẫn như đang cất giấu những ngôi sao, và chúng đang tỏa sáng rực rỡ vào lúc này.

Anh nghiêm túc, vừa chân thành và chắc chắn trả lời cô: “Ở bên tôi, cuộc sống của cậu sẽ trở nên thú vị.”

Lúc anh nói những lời này thì vẫn luôn ngắm nhìn cô, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Thật lâu sau, gió mang đến câu trả lời của cô –

“Vậy thì về sau làm phiền anh nhé.”

Cuối cùng Trình Tinh Lâm cũng có được đáp án mà mình mong chờ.

Anh bước nhẹ về phía trước vài bước, hơi vội vã, dấu chân in sâu trên nền tuyết.

Sau đó anh vòng một tay qua vai cô, cúi đầu ôm cô chặt vào lòng, một tay khác còn cầm hộp bánh kem.

Anh ôm cô rất chặt, giống như muốn in cô sâu vào trong xương cốt vậy.

Trong ngực là tiếng tim đập không ngừng.

Sau đó anh cảm giác được cánh tay của cô gái quàng lấy hông anh, rồi vòng ra sau lưng, chậm rãi ôm chặt.

Lộ Dĩ Nịnh vùi đầu trong lòng ngực anh, trái tim được lấp đầy.

Cánh cửa khoá kín trong lòng đã hoàn toàn mở ra vì anh.

Trình Tinh Lâm, nếu người đó là anh thì em sẽ thử xem.

Bông tuyết bay múa giữa bầu trời, đáp trên hai người họ.

Nhưng hai người đang ôm nhau thì có cùng một trái tim nóng bỏng.

Trình Tinh Lâm cầm theo bánh kem vào căn hộ của Lộ Dĩ Nịnh.

Đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Anh nhìn quanh bốn phía, thiết kế rất đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách, tông màu ấm.

Có ban công nhỏ được trưng đầy cây xanh.

Lộ Dĩ Nịnh lấy ra một đôi dép lông màu xanh từ chỗ tủ giày bên cửa, để trên mặt đất.

Trình Tinh Lâm cúi đầu theo động tác của cô, đôi dép có kích cỡ lớn, vừa nhìn là biết đây là dành cho nam.

Đôi mắt anh nheo lại, con ngươi đen láy ẩn hiện những dấu hiệu nguy hiểm.

Giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng cô nói: “Đây là đôi dép lúc trước A Trăn đến có mang vài lần, nếu anh không ngại…”

Giây tiếp theo, chàng trai mang vớ đen đã nhanh chân mang đôi dép đó vào.

Sao không nói sớm.

Của em vợ, không ngại.

Sắc mặt Trình Tinh Lâm khôi phục lại bình thường.

Anh nhìn bóng dáng cô gái đi vào phòng bếp, anh đặt bánh kem xuống bàn trà rồi đi theo cô.

Lộ Dĩ Nịnh lấy ra một cái nồi nhỏ bằng sứ, đổ đầy nước rồi vặn ga.

Trình Tinh Lâm đi tới từ phía sau cô, nhìn cô làm, “Em đang làm gì vậy?”

Lộ Dĩ Nịnh lấy tay che miệng ho vài tiếng, chỉ vào miếng gừng vừa cắt lát trên thớt, “Nấu chút canh gừng cho anh.”

Trình Tinh Lâm không muốn cô làm nhiều việc, “Anh không cần uống cái đó đâu.”

“Không được.”

Lộ Dĩ Nịnh không nghe theo anh, “Lúc nãy anh đứng dưới tuyết lâu như vậy lỡ bị cảm thì làm sao?”

Cô còn duỗi tay đẩy anh, “Anh đừng đứng gần em, em sẽ lây bệnh cảm cho anh mất.”

Nhưng tay cô bị anh nắm lấy, “Anh không sợ.”

Lộ Dĩ Nịnh hơi giật mình, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh, vừa to vừa sáng ngời.

Trình Tinh Lâm thấy cô ngây người thì đột nhiên nổi hứng trêu cô, “Với lại lúc nãy đã ôm chặt rồi bây giờ mới nói thì có chậm quá không…”

Lộ Dĩ Nịnh vừa nghe thì rút tay về ngay, cô hờn dỗi, bực bội lườm anh.

Trình Tinh Lâm xoa đầu cô, mắt trông thấy cô đổi ý thì nói, “Không đùa em, để anh tự nấu, em ra ngoài đợi đi.”

Cô đã ho khan đến mức này rồi thì sao anh nỡ để cô làm.

Lộ Dĩ Nịnh vẫn không chịu rời đi, cô chỉ một cái nồi sứ khác bên cạnh, “Vậy để em nấu chút cháo, lát nữa phải uống thuốc.”

Giữa trưa nay cô mới uống thuốc rồi ngủ mới dậy, bụng đã trống rỗng.

Hơn nữa, trước khi uống thuốc thì phải ăn gì đó lót bụng.

Trình Tinh Lâm vén tay áo lên, vẫn nói câu nói kia: “Để anh là được, em ra ngoài đợi đi.”

Lộ Dĩ Nịnh xua tay, che miệng ho khan, giọng vẫn khàn khàn: “Không cần đâu, cái này em làm được mà.”

Giọn nói bất lực của Trình Tinh Lâm từ trên đỉnh đầu cô: “A Nịnh, bây giờ em là người đã có bạn trai rồi.”

“Cho nên em phải học cách dựa vào anh.”

Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc không biết gọi tên.

Dựa vào.

Từ này quá mức xa lạ.

Anh đưa tay nhéo má cô, vô cùng cưng chiều, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành, lặp lại lần nữa, “Ngoan nào, em ra ngoài đợi đi.”

Lộ Dĩ Nịnh bị anh nhéo nên gương mặt nóng lên.

Anh không kiên trì thêm nữa, cúi đầu ra khỏi phòng bếp, “Vậy… vậy anh làm đi.”

Trình Tinh Lâm nhìn bóng dáng cô rời đi mà cúi đầu cười.

Có phải vừa rồi… cô thẹn thùng không.



Lộ Dĩ Nịnh ăn cháo xong rồi thì uống thuốc, đầu vẫn còn nhức, Trình Tinh Lâm đưa cô lên giường nằm.

Anh đắp chăn cho cô rồi ngồi bên mép giường ngắm nhìn cô.

Lộ Dĩ Nịnh nằm trên giường, nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ rồi.

Cô thu ánh mắt về, đôi mắt to tròn nhìn anh, “Muộn rồi, anh về khách sạn đi.”

Trình Tinh Lâm bất lực thở dài một hơi, “Em như thế này không có ai chăm sóc, sao anh yên tâm được?”

Lộ Dĩ Nịnh: “Em uống thuốc rồi, ngủ một giấc là khoẻ, không cần chăm sóc đâu.”

Lúc nãy cô đã nhắn cho Cửu Cửu, bảo cô ấy không cần đến đây nữa.

Trình Tinh Lâm đưa tay vén sợi tóc bên mặt cô lên, giọng nói dịu dàng: “Nhưng anh muốn chăm sóc cho em, muốn bên cạnh em.”

Lộ Dĩ Nịnh mím môi, “Ở chỗ em không có chỗ cho anh ngủ.”

Vẻ mặt anh điềm nhiên, “Anh ngủ dưới đất cũng được.”

Trình Tinh Lâm cũng không muốn ngủ ở sô pha, vì ở phòng khách không trông vào phòng ngủ của cô được.

Lộ Dĩ Nịnh không đồng ý, “Không được, sàn nhà lạnh lắm."

Trình Tinh Lâm không để ý lắm, “Trong phòng có máy sưởi mà, trải thêm tấm chăn là được, với lại chỉ một đêm thôi.”

Thật ra trong một giây nào đó Lộ Dĩ Nịnh có ý định cho anh ngủ trên giường ngủ cùng cô.

Nhưng trong lòng cô vẫn không thể vượt qua rào cản, cô không quen ngủ chung giường khi vừa mới thân mật.

Tuy rằng hai người đã tiếp xúc gần gũi rất nhiều lần rồi.

Trình Tinh Lâm nhìn ra được là cô do dự, “Không sao đâu, anh khoẻ mà, không dễ bị bệnh đâu.”

Lộ Dĩ Nịnh đành đồng ý, cô duỗi tay chỉ vào tủ quần áo trong phòng ngủ, “Em còn hai cái chăn dày, anh tự lấy đi.”

Trình Tinh Lâm nhìn thoáng qua, “Được rồi, em ngủ đi, anh đi tắm chút.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Trong tủ còn vài bộ đồ trước đây của A Trăn, anh cũng có thể mặc.”

Trình Tinh Lâm: “Ừm.”

Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng sau đó nhắm hai mắt lại.

Trình Tinh Lâm đứng dậy, cúi người hôn lên trán cô một nụ hôn.

Lông mi dài của Lộ Dĩ Nịnh run rẩy.

Giọng nói anh dịu dàng cất lên:

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ngủ ngon.”



Đêm khuya.

Trình Tinh Lâm trằn trọc nằm trên chăn trải dưới nền nhà, không hề buồn ngủ.

Đột nhiên có tiếng ho khan.

Lộ Dĩ Nịnh ho đến mức khó chịu, định dậy đi tìm nước uống nên cô bật đèn đầu giường lên theo bản năng.

Chưa kịp thích ứng với ánh sáng này, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lại thì thấy chàng trai ngồi xổm trước mặt cô.

Thiếu chút nữa là cô quên mất trong phòng có người thứ hai.

Lộ Dĩ Nịnh che miệng ho khụ khụ, nói mơ hồ: “… Em xin lỗi, đánh thức anh rồi.”

Trình Tinh Lâm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, “Không sao, anh cũng không buồn ngủ.”

Anh đưa tay phủ lên trán cô, “Trán em nóng quá, chắc là phát sốt rồi.”

“Hộp thuốc ở đâu?”

Lộ Dĩ Nịnh nói cụ thể: “Ngăn tủ dưới cùng bên cạnh TV trong phòng khách.”

Trình Tinh Lâm đứng dậy đi lấy.

Anh nhanh chóng lấy hộp thuốc vào, lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cho cô, 39 độ.

Trình Tinh Lâm nhíu mày, lắc nhiệt kế trong tay rồi cất lại.

Sau đó anh lấy đại một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo cho cô, xốc chăn cô lên, “Chúng ta đi bệnh viện.”

Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, Lộ Dĩ Nịnh liền kháng cự, “Em không muốn đi.”

Trình Tinh Lâm hiếm khi cứng rắn với cô: “Không được.”

Cô vươn tay ra khỏi chăn, nắm lấy ống tay áo anh, đôi mắt long lanh, giọng nói khàn khàn, “Trình Tinh Lâm, em không đi được khoông.”

Còn làm nũng cuối câu nữa.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Trình Tinh Lâm sẽ chịu thua, nhưng tình hình hiện tại thì cô làm nũng không mảy may gì.

Anh cô gắng nói nhẹ nhàng, vừa dỗ dành, “Không được, em ho nhiều quá mà uống thuốc cũng không khá lên. Bây giờ còn phát sốt nữa, phải đi chích thuốc mới được.”

Chiều nay lúc anh gặp cô là vẫn luôn nghe thấy cô ho, cứ tưởng cô bị cảm bình thường, uống thuốc là khoẻ.

Nhưng hình như cô bị cảm lâu rồi, không hề khoẻ lên được, phải đến bệnh viện khám.

Cô gái vẫn luôn dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, nắm ống tay áo anh lắc qua lắc lại.

Trình Tinh Lâm không mắc mỹ nhân kế, nhanh chóng quyết định: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”

Anh ôm người cô vào lòng, vừa giúp cô mặc áo khoác vừa dỗ: “Ngoan nào, anh sẽ bên em.”



Hai người bắt xe đến bệnh viện.

Vừa mới xuống xe, Trình Tinh Lâm ôm cô như người lớn ôm trẻ nhỏ.

Anh tách hai chân cô ra quàng bên eo mình, một tay đỡ lưng cô, một tay bợ mông cô.

Cô rất nhẹ, cho nên lúc ôm không phí sức lắm.

Lộ Dĩ Nịnh mơ màng choáng váng đầu óc, đôi tay chủ động quàng lấy cổ anh, đầu gác trên vai anh.

Rất nhanh đến số của hai người, gặp bác sĩ rồi có y tá lại đây chích thuốc cho Lộ Dĩ Nịnh.

Trình Tinh Lâm thay đổi cách ôm cô, cô nghiêng người nằm trong lòng ngực anh, hai người ngồi trên một ghế.

Trong lúc Lộ Dĩ Nịnh dường như đang ngủ, đôi mắt chưa mở ra, có lẽ cô bị hôn mê vì sốt.

Ngay cả khi y tá chích thuốc cho cô thì cô không có phản ứng gì lớn.

Cho dù trên người đã có áo khoác nhưng Trình Tinh Lâm vẫn lo cô bị lạnh.

Thế nên anh cởϊ áσ khoác lông của mình ra, rút một tay ra, sau đó ôm chặt cô vào, khoác nửa áo lên người cô.

Cũng may là áo khoác đủ lớn nên nửa áo trên người anh, nửa áo đủ khoác trên người cô, như người lớn với trẻ nhỏ.

Trình Tinh Lâm cúi đầu nhìn gương mặt cô đnag ngủ say sưa, đôi mắt cô nhắm chặt, lông mi dài đậm.

Mày đẹp hơi nhíu lại, dường như đang rất khó chịu.

Anh hôn trán cô, trong mắt đong đầy tình yêu.

Lúc này Lộ Dĩ Nịnh tỉnh lại, cô hơi híp mắt, ngửi thấy xung quanh là mùi thuốc khử trùng, cô đoán mình đnađangg ở bệnh viện.

Trình Tinh Lâm thấy cô tỉnh thì dịu dàng nói: “Đừng nhúc nhích tay trái, em mới vừa được chích thuốc đấy.”

“Em ngủ tiếp đi, nhé?”

Anh tự giác nói nhẹ nhàng lại, tiếng nói trầm thấp mê người.

Lộ Dĩ Nịnh vươn tay phải ra, nắm lấy áo anh, kéo kéo, hỏi anh theo bản năng: “Trình Tinh Lâm, có phải em… phiền lắm đúng không.”

Anh bật cười, hôn lên trán cô, “Anh ước gì được em làm phiền.”

Nếu cô có thể dựa vào anh thì đó chính là chuyện tốt.

Trái tim Lộ Dĩ Nịnh run lên, mũi ửng đỏ, quần áo anh bị cô nắm chặt.

Đột nhiên cô ngẩng đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.

Trình Tinh Lâm lập tức ngẩn người.

“Cảm ơn anh, bạn trai.”

Cho dù cô nói rất nhỏ nhưng Trình Tinh Lâm vẫn nghe thấy rõ ràng.

Mắt anh đầy ý cười, giọng nói trầm thấp: “Không có gì, bạn gái.”

Sau đó anh ôm cô chặt hơn, chỉ muốn truyền nhiệt độ từ cơ thể mình cho cô.

Lộ Dĩ Nịnh được anh ôm chặt ngay lúc này mới nhận ra, thì ra cảm giác có người để dựa vào là như thế này.

Là sự an tâm mà trước nay chưa từng có.

Khiến cô gỡ xuống tấm khiên phòng bị.

Mà người này, đã thành bạn trai của cô rồi.