Chanh Xanh

Chương 53




Trình Tinh Lâm biết chàng trai lúc nãy, đó là người trong cùng ban nhạc với Lộ Dĩ Nịnh, chơi đàn violon.

Trước đây hai người họ từng biểu diễn chung với nhau, có vài bức ảnh chụp được đưa lên mạng được mọi người khen ngợi.

Ai cũng nói họ là “Công chúa đàn Cello và Hoàng tử Violin”, với cả rất xứng đôi.

Quan trọng nhất là anh nhớ rõ người kia từng công khai rằng thích Lộ Dĩ Nịnh.

Có một đợt ban nhạc được phỏng vấn sau buổi trình diễn.

“Câu hỏi này là từ fan, xin hỏi hình mẫu lí tưởng của Lucas là kiểu người như thế nào?”

Lucas cười cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lộ Dĩ Nịnh đang ngồi bên cạnh, thoải mái thừa nhận: “Hình mẫu lí tưởng của tôi chính là Ning.”

Video màn phỏng vấn được tung lên mạng, người trong nước hay ngoài nước ai cũng thấy được.

Đặc biệt là giây phút Lucas nghiêng đầu nhìn Lộ Dĩ Nịnh, cư dân mạng bảo đây chính là tình yêu, ánh mắt đã quá rõ rồi!

Về sau, fan CP của hai người ngày càng lớn mạnh, cư dân mạng đã chỉnh sửa tương tác giữa hai người và lượt xem video cũng rất cao.

Mọi người còn nhắn cho Weibo chính thức của ban nhạc.

Ngày nào cũng bình luận: “Cho hỏi hôm nay Lucas và Ning đã bên nhau chưa?”

Trình Tinh Lâm đọc được tất cả các bình luận đó, nhưng không thấy được tin nhắn trả lời của ban nhạc.

Nhưng tin đồn của hai người vẫn còn đó, fan CP của họ đang chờ ngày công khai.

Người kia thích cô, cả thế giới này đều biết.

Cả thế giới đều đang nói hai người họ xứng đôi đến cỡ nào.

Thế giới của cô đang sáng lấp lánh, hơn nữa bên cạnh cô còn có một người con trai xứng đôi với cô.

Giữa cô và người kia có cùng một đề tài, đó là âm nhạc cổ điển, là một đề tài mà anh không sao hiểu được.

Anh không thể hoà nhập vào lĩnh vực xa lạ này.

Một giây đó, bỗng anh có một cảm giác tự ti.

Cùng với đó là sự sợ hãi.

Sợ cô ở nước ngoài mãi không trở về.

Sợ một ngày nào đó cô và người kia ở bên nhau.

Anh đã phải sống trong nỗi sợ hãi và nhớ nhung từng ngày.

Trong suốt 5 năm không có cô, anh sống cuộc đời tê liệt.

Năm nhất đại học tham gia thi đấu, năm hai bắt đầu xây dựng sự nghiệp, năm ba mở công ti. Một ngày của anh là một vòng luẩn quẩn từ lớp học, kí túc xá và công ti.

Có những lúc làm xong một hạng mục nào đó thì anh ngủ ngay ở công ti.

Có những lúc chưa vừa lòng về hạng mục thì anh lấy tấm ảnh trong bóp tiền ra để ngắm nhìn.

Anh đều mua vé của mỗi buổi biểu diễn của cô, nhưng lại không dám đi vào, anh không muốn nhìn khung cảnh cô và người kia đứng cạnh nhau trên sân khấu.

Anh chỉ có thể đứng cách phòng biểu diễn không xa, nhìn cô mang theo hộp đàn Cello đi từ tỏng ra ngoài, thỉnh thoảng cô nói chuyện với người bên cạnh, gương mặt vô cùng dịu dàng.

Hình như cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn rồi, không bị ảnh hưởng vì điều gì khác.

Mà anh thì chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn bóng dáng cô càng lúc càng đi xa.

Trong lòng nhớ nhung lẫn lộn nhưng không đủ dũng khí để chủ động bước tới chào cô.

Trình Tinh Lâm anh chưa từng tự ti đến thế.

Nhưng anh chẳng thể làm điều gì khác.

Câu nói kia của cô là một cây kim nhọn hoắt vẫn luôn đâm sâu vào trong ngực anh.

–“Mình sẽ không thích cậu.”

Chính câu này đã chặn bước chân của anh tiến về phía cô.

Ít nhất thì bây giờ có thể nhìn cô từ xa, nếu hai người gặp nhau thì có khi cô sẽ trốn anh rất xa.

Lộ Dĩ Nịnh là sự uy hϊếp của anh.

Cho đến khi cô về nước.

Khoảnh khắc gặp nhau ở sân bay như là đã trải qua nghìn năm.

Không ai có thể biết tâm trạng của anh lúc đó, anh phát hiện tình cảm của anh dành cho cô chưa từng thay đổi.

Chỉ cần thấy cô là trái tim anh lại rung động.

Thời niên thiếu, anh chưa từng nghĩ rằng, người con gái đầu tiên anh thích trong tương lai lại thích lâu như vậy.

Lâu đến mức anh cảm thấy, cả đời này anh chỉ theo mỗi mình cô.

Cho dù đã biết rõ cô sẽ không thích anh nhưng anh vẫn thích cô.

Sau này cùng cô tham gia tiệc tốt nghiệp, rồi cùng đi du lịch ở Vân Nam.

Anh phát hiện chính mình bắt đầu luyến tiếc khoảng thời gian tươi đẹp này.

Thì ra, những lúc bên cạnh cô, từng giây từng phút đều hạnh phúc.

Thì ra, cho dù cách xa bao nhiêu lâu thì từng cử chỉ hành động của cô vẫn ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, làm anh lại đắm chìm lần nữa.

Mà anh thì vui vẻ chịu đựng.

Buổi tối ở quán bar vân Nam, anh mới biết được ý nghĩa rõ ràng của câu “Mình sẽ không thích cậu”.

Cô không muốn ở bên ai cả, ngay cả người tên Lucas kia cũng không ở trong phạm vi lựa chọn của cô.

Sống cô độc suốt quãng đời còn lại, anh chưa từng nghĩ đến việc này.

Nếu sau này người bên anh không phải là cô thì anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng được.

Nhưng anh không biết mình làm gì bây giờ, không biết phải phá vỡ cục diện bế tắc ngay lúc này như thế nào.

Cũng là vì lần đó cô đến nhà anh, vì một cậu của dì Thẩm Liên đã đánh thức anh.

“Tinh Lâm, Dĩ Nịnh có thích con hay không thì con không cảm nhận được gì sao?”

Khoảnh khắc đó Trình Tinh Lâm đã hoàn toàn thức tỉnh.

Cho nên anh mới có thể nói với cô những lời đó khi đưa cô về nhà.

Lộ Dĩ Nịnh, nếu cậu không muốn đến với tôi thì hãy đứng im tại chỗ, chờ tôi đến bên cậu.

Sau khi cô về Mỹ thì anh cũng đi theo.

Anh dùng ba tháng, và đã sắp xếp công việc trong nước ổn thoả cho nửa năm rồi.

Anh đi tìm cô.

Tối qua anh cố ý giả vờ say, anh cũng đã nghe thấy câu nói cuối cùng cô nói với anh là “Đồ ngốc”.

Đúng thế, anh là đồ ngốc.

Trong việc thích Lộ Dĩ Nịnh, anh chính là đồ ngốc.

Vốn tưởng quan hệ của cả hai sẽ gần nhau thêm một bước nữa sau tối qua, vì anh đã nói rõ ràng như vậy rồi.

Nhưng sáng nay nhìn thấy tờ giấy cô để lại thì anh phát hiện ra cô đã lùi về một bước.

Lần nào cũng như thế, anh tiến thêm bước nào thì cô sẽ lùi lại bước đó.

Nhưng anh không muốn cứ buông tay như vậy.

Lộ Dĩ Nịnh là điều mà anh ước còn không được, bỏ thì càng không.

Ngày đó anh nói, anh bắt đầu theo đuổi cô, đó là nghiêm túc.

Bởi vì anh nhận ra Lộ Dĩ Nịnh cũng có tình cảm với anh.

Chỉ là trong lòng cô còn có cánh cửa lớn, vẫn luôn đóng lại, không cho bất cứ ai đi vào.

Sau này cô không muốn ở bên ai, thế nên cũng không suy xét anh.

Nhưng anh càng muốn cô để tâm đ ến mình.

Vậy để bắt đầu theo đuổi cô thì anh dùng chiêu mặt dày, tối qua anh cũng dùng nó.

Nhưng vừa lúc anh thấy được ảnh cô cười với người con trai kia.

Sau khi quen cô anh mới phát hiện, cô rất ít khi cười, đối với người lạ thì lại càng không.

Cho dù là cười nhưng cũng chỉ là một nụ cười thờ ơ, mang theo cảm giác xa cách.

Bởi vì lúc cô cười một cách chân thật thì đôi mắt sẽ phát sáng.

Với lại vì anh ích kỉ, nên chỉ muốn mình mình được ngắm nhìn nó.

Dù dã biết rõ cô không thích người kia, nhưng anh vẫn có cảm giác sợ hãi.

Trình Tinh Lâm nhắm mắt lại, không có cách nào tưởng tượng ra 5 năm không có anh có phải cô cũng đã từng cười với người đàn ông khác như vậy không.

Chỉ cần anh nghĩ đến hình ảnh đó là chịu không nổi.

Giống như lúc nãy, trái tim anh bị bóp nghẹn, kéo lấy, đau đến mức anh không thể thở.

Cho nên anh mới mất khống chế.

Trình Tinh Lâm vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy, anh nâng tay lên phủ lên mặt cô, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng lại bên khoé mắt cô.

Anh kiềm nén giọng nói: “Đừng khóc.”

Lộ Dĩ Nịnh vẫn không nhúc nhích, đôi mắt ngấn nước nhìn người con trai ở phía trên, thấy đôi mắt anh đỏ hoe.

Ngực cô bỗng thấy đau nhói, đến mức cô không thể thở được.

Chính là cảm giác này.

Lúc chia tay nhau ở sân bay 5 năm trước, anh cũng dùng đôi mắt này để nhìn cô.

Sau đó, 5 năm sau cô thường nằm thấy thấy đôi mắt này.

Cô không muốn anh như thế này, không muốn chút nào.

Trình Tinh Lâm không nên như thế này.

Lộ Dĩ Nịnh hoàn hồn lại, cô lùi xuống, không nhìn vào mắt anh nữa.

Tay Trình Tinh Lâm rơi vào khoảng không, ảnh nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, sau đó cúi đầu

Dịu dàng hôn lên khoé mắt cô.

Trái tim Lộ Dĩ Nịnh run theo động tác của anh.

Trong vài giây im ắng cuối cùng cũng có tiếng động.

“Trình Tinh Lâm.”

“Lộ Dĩ Nịnh.”

Hai người mở miệng cùng lúc.

Người trước vội vàng, người sau thong thả.

Trình Tinh Lâm đè đầu cô lại, để cô nhìn anh.

Lúc anh nói chuyện, hơi thở anh phả vào bên tai cô, môi anh di chuyển về phía môi cô, và chóp mũi anh áp vào cô.

Gần trong gang tấc, hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô cảm giác như giây sau anh sẽ hôn cô.

Đúng là Trình Tinh Lâm có ý nghĩ này, vừa thấy đôi mắt cô là anh không thể nhịn được.

Anh hôn cô lần nữa.

Lộ Dĩ Nịnh vươn tay ra đẩy anh theo bản năng, nhưng bị một tay anh nắm lấy, sau đó áp lên ngực anh.

Nụ hôn này không thô bạo như lần trước, động tác anh rất dịu dàng, nghiêm túc tôn trọng, cực kì lưu luyến.

Giữ môi trên và môi dưới của cô, đảo qua đảo lại.

Mà đôi tay Lộ Dĩ Nịnh đang áp lên ngực anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng là trái tim anh đang đập mạnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thình thịch.

Cũng vì vậy mà cô quên béng mất việc đẩy anh ra, chìm đắm vào nụ hôn này.

Sau một nụ hôn dài, Trình Tinh Lâm mới chịu buông môi cô ra.

Anh nhìn đôi mắt trong trẻo sạch sẽ của cô, môi cong lên, giọng nói chắc chắn: “Lộ Dĩ Nịnh, cậu cũng có tình cảm với tôi.”

“Cậu cũng thích tôi.”

Lộ Dĩ Nịnh vừa mới bị anh hôn đến mức nhũn người, đang cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Nghe anh nói vậy thì cô mím chặt môi không nói một lời.

Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Cô không giải thích một lời.

Trình Tinh Lâm không muốn từ bỏ, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng vân vê.

Sau đó đột nhiên nói lại chuyện cũ, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả lại nụ hôn đầu cho cậu.”

Câu tiếp theo: “Cả vốn lẫn lời, còn có cả con người của tôi nữa.”

Anh bước tới gần, giọn nói trầm thấp, vừa uy hϊếp vừa dỗ dành: “Cậu muốn không?”

Anh đang gián tiếp tỏ tình, với lại so với lần đầu tiên thì lúc nào cũng mạnh bạo hơn.