Chanh Mật Ong

Chương 15




Màn đêm buông xuống, Lý Tử Mộc một mình đi bộ trên phố ăn vặt, trái lo phải nghĩ, cậu ta biết, hôm nay cậu ta đã rung động với một cô gái. Trong đầu toàn là hình ảnh cô mặc bộ váy trắng, cậu rất muốn người này, một khi thích thì nhất định phải theo đuổi, cậu ta rất muốn đem cô theo đuổi tới tay.

Ở thời đại này điện thoại di động vẫn chủ yếu là Nokia, cách thức liên lạc tốt nhất chính là biết được số điện thoại của đối phương.. Lý Tử Mộc quyết định ngày hôm sau sẽ đi tìm Cao Hân Điềm để xin số điện thoại, cậu ta lại nghĩ đến cảnh tưởng cậu ta đến xin số điện thoại, cô gái nhỏ ngồi đó thẹn thùng cười với cậu rồi ghi số điện thoại cho cậu.

Tô Vũ Nịnh hôm nay vô cùng vui vẻ, bởi vì ba cô mượn được máy ảnh của người bạn, đồng ý cuối tuần dẫn các cô đi chơi ở ngoại thành, chụp thật nhiều ảnh đẹp cho cô với Tô Vũ Ngâm. Trong nhà vừa lúc có hoa quả, Tô Vũ Nịnh định trước tiên chụp mấy quả dưa hấu to kia xem bản thân có năng lực chụp ảnh gì đó không, biết đâu được đến lúc đó bản thân lại có thể sắm vai nhiếp ảnh gia. Hơn nữa đến lúc đó mẹ có thể cùng về rồi, lại gọi cả ông nội đến nữa, mọi việc đều tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ Nịnh liền bắt đầu nỗ lực chụp, trước tiên là cô cắt dưa hấu, cắt hai nửa, sau đó lại chọn một cái miếng cắt ra rồi bắt đầu chụp. Chụp rất nhiều cái nhưng đều không đẹp, sau đó lại tự mình phối quần áo rồi gọi ba tới chụp. Ba chụp một tấm Tô Vũ Nịnh liền lập tức phải xem ngay, vừa xem thì thấy quả thật ba không làm cô thất vọng, ba cô chụp quá đẹp rồi. Tô Vũ Nịnh rầm rì: "Ba, sao người có thể chụp đẹp vậy, chụp con đến sinh động như vậy, dưa hấu cũng như có sinh mênh, nhìn con chụp đi, huhu" Tô Vũ Nịnh làm bộ khóc.

Tô Chí Lăng cũng không tức giận an ủi nói: "Vũ Chanh à, đừng gấp, từ từ luyện tập, thât ra trước kia kĩ thuật chụp ảnh của ba cũng kém lắm nhưng mà hồi trẻ được mẹ con huấn luyện nhiều nên mới được như bây giờ đó."

Tô Vũ Nịnh kinh ngạc rồi: "Người, bị mẹ con huấn luyện?"

Tô Chí Lăng lại nói: "Đúng vậy, mẹ con chính là tiếp viên hàng không mà, lúc còn trẻ cũng vô cùng yêu thích chụp ảnh. Khi đó ba nhận được tháng lương đầu tiên liền chạy đi mua cho mẹ con một cái máy ảnh phim. Nhưng mà kĩ thuật chụp ảnh của ba rất kém, còn mẹ con thì các phương diện thẩm mĩ đều vô cùng tốt. Mẹ con liền bảo ba phải làm thế nào để có thể chụp bà ấy đẹp nhất, nếu không phải do ba học nhanh, có khi lúc ấy mẹ con bỏ ba đi với người khác lâu rồi."

Tô Vũ Nịnh lại hỏi: "Thì ra năm đó mẹ ưu tú như vậy na, theo như ba nói, năm đó có rất nhiều người theo đuổi mẹ cạnh tranh cùng ba nha."

Tô Chí Lăng trả lời: "Đúng vậy, chính là ba có một tâm hồn thú vị, hơn nữa kĩ thuật chụp ảnh cũng hợp với mẹ con cho nên mới ôm được mỹ nhân về nha."

Tô Vũ Nịnh cười sau đó trầm mặc nửa phút nói: "Ba, vậy về sau ba dạy con chụp ảnh đi, con cảm thấy con cần tiếp tục đem thẩm mỹ của người duy trì dài lâu."

Tô Chí Lăng cười nói: "Được."

Tô Vũ Nịnh lại hỏi: "Ba, cái máy ảnh năm đó ba mua đâu rồi."

Tô Chí Lăng thở dài: "Hỏng rồi, lúc đó ba mang đồ muốn đưa cho mẹ con, lại quá sốt ruột vội vãi, làm rơi, xe nén qua hỏng rồi, vỡ nát luôn."

Ngày hôm sau trong phòng học.

Lý Tử Mộc từ lúc bước vào phòng học liền bắt đầu thấp thỏm chờ Cao Hân Điềm, Lý Chính Hạo thấy Lý Tử Mộc đứng xuất thần ở cửa lớp học liền cố ý đi đến trước mặt cậu ta để dọa. Lý Tử Mộc kéo cậu ta ra, vừa kéo ra thì thấy Cao Hân Điềm đi đến, Cậu ta liền lấy sách ra, chạy đến bên cạnh Cao Hân Điềm hỏi: "Bạn học Cao Hân Điềm, mình muốn hỏi cậu một đề này, cậu có thể xem hướng dẫn cho mình chút được không.?"

Cao Hân Điềm tuy rằng có phần lạnh lùng, nhưng người có vấn đề thắc mắc đến hỏi cô ấy vẫn là làm tiên nữ hạ phàm xuống giải đáp, huống chi là Lý Tử Mộc, đây chính là nam sinh chuyển đến từ trường trung học Ngân Hà. Cao Hân Điềm vừa định trả lời lại nghe thấy Lý Tử Mộc nói: "Bạn học Cao, mình cảm thấy chỗ này có hơi ồn, cậu có tiện ra ngoài giảng cho mình không?" Cao Hân Điềm liền đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Cao Hân Điềm vô cùng nghiêm túc giảng bài, mà Lý Tử Mộc căn bản không nghe được cô ấy giảng cái gì, cô nói xong liền nghe thấy cậu ta nói: "Bạn học Cao Hân Điềm, có thể cho mình số đi động của cậu không, cái đó cậu đừng hiểu lầm, mình chỉ muốn hỏi đề cậu thôi."

Cao Hân Điềm gật đầu đáp ứng: "Được, dù sao tôi cũng muốn hỏi đề cậu, không bằng cậu cũng đưa cho tôi số." Hai người cho nhau phương thức liên lạc xong cùng vào phòng học.

Tô Vũ Nịnh đang vô cùng nghiêm túc xem bài tập toán học, còn Trương Chí Phàm thì lại xem trộm << One Piece>>, xem đến hai mươi phút sau cuối cùng mới bắt đầu nghiêm chỉnh học tập. Tô Vũ Nịnh ngồi ở phía sau đã sớm nhìn thấy tất cả, sau khi tự học đem hành động của Trương Chí Phàm chỉnh đốn một lúc. Vừa đánh vừa nói: "Tôi nói lá gan của cậu cũng thật là to, đã là lớp 11 rồi mà còn không học hành cho cẩn thận, người nào mà xem truyện tranh trong giờ tự học thì đều là học tra, cậu là học bá mà muốn tạo phản hả, còn nhớ rõ uy hiếp của chủ nhiệm lớp với cậu hai ngày trước không, cậu muốn mỗi ngày đều phải ở lại học bù với các thầy cô sao."

Trương Chí Phàm không biết Tô Vũ Nịnh vì sao lại quan tâm mình như vậy, còn nói nhiều như vậy, vô cùng khiếp sợ. Tiêu Uyển Oanh với Tư Đồ Tĩnh Trúc ở bên cạnh cũng sợ ngây người, chạy theo hướng mọi người đi tập thể dục buổi sáng. Trương Chí Phàm tuy rằng bên ngoài muốn mắng người, nhưng trong tâm lại vô cùng vui vẻ nhưng còn vì sao vui vẻ thì cậu cũng không biết, chỉ là rất vui vẻ. Cậu cũng không nói gì cả, kéo Tô Vũ Nịnh chạy nhanh xuống sân tập thể dục buổi sáng.

Sau khi Tô Vũ Nịnh xuống sân, Tiêu Uyển Oánh,Tư Đồ Tĩnh Trúc giơ ngón cái vói cô, ngay cả Lý Chính Hạo với Giang Tuấn Vũ cũng cho cô một ngón cái. Lý Tử Mộc sau khi nghe được chuyện cũng điên cuồng giơ ngón cái về phía cô. Không biết làm thế nào mà chủ nhiệm lớp cũng biết, sau khi tập thể dục xong gọi Tô Vũ Nịnh đến khen ngợi một hồi: "Vũ Chanh à, thái độ giác ngộ gần đây của em rất tốt đó, thấy cô rất mừng, hy vọng em có thể tiếp tục kiên trì tiến lên, kéo cả nhóm các bạn của em cùng nhau học tập tiến lên."

Tô Vũ Nịnh vô cùng bất đắc dĩ, cuống quít trốn về phòng học. Chạy nhanh về xem mình có bị tổn hại cái gì không, vừa thấy không thiếu cái gì lại vui vẻ đi chơi.