Chanh Chua

Chương 41




Tầm mắt của mọi người lập tức bị anh hấp dẫn, ba người bạn cùng phòng của Cố Dĩ Trăn sôi nổi chủ động mở miệng chào hỏi:

“Chào Lâm Thần!”

“Chào Lâm Thần!”

“Chào Lâm Thần!”

Trình Tinh Lâm là đàn anh trực thuộc khoa Máy tính vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong trường của bọn họ.

Năm ấy, anh học vượt cấp, học xong lớp 11 chưa lên lớp 12 đã được tuyển thẳng vào khoa Máy tính của đại học Thanh thành.

Cùng năm với anh còn có Đường Tinh Chu khoa Toán, hai người vừa vào trường liền gây chấn động. Ban đầu là vì khuôn mặt đó, sau này là vì sự lợi hại của bọn họ.

Sau này, có người kể rằng trước đây hai người họ có danh hiệu là ‘Song Tử tinh của THPT Số 1’, bọn họ cũng trực tiếp thăng cấp lên thành ‘Song Tử tinh của đại học Thanh thành’.

Với tư cách là ‘Lâm Thần’ của khoa Máy tính, Trình Tinh Lâm quả thực cũng rất lợi hại.

Đại học năm nhất tham gia đủ loại thi đấu, giải thưởng đoạt đến mỏi tay, hơn nữa gần như đều là hạng nhất.

Ngay sau đó đến năm hai thì bắt đầu khởi nghiệp, năm ba thành lập phòng làm việc, năm tư mở một công ty khoa học kỹ thuật cỡ nhỏ, sự nghiệp bây giờ đang ngày một phát triển.

Lịch sử cuộc đời của anh ấy như thế này là mục tiêu lý tưởng của không ít người, vì thế có một số đàn em đều rất kính nể anh.

Điều quan trọng là, anh có khuôn mặt của một cậu ấm cũng có mệnh làm cậu chủ nhưng lại không dựa vào một cắc bạc nào của gia đình, hoàn toàn tự thân vận động.

Một mình đi đàm phán với khách hàng, một mình chạy dự án, một mình bôn ba khắp nơi, một mình chống đỡ cả công ty.

Điểm này cũng xác thực khiến cho người ta rất nể phục.

Đến giờ, đại học Thanh thành còn lưu truyền một câu nói:

“Trình Tinh Lâm mà còn nỗ lực như thế thì bạn có tư cách gì mà không cố gắng chứ.”

Mà ngay cả Trác Khởi cũng từng hỏi anh vì sao lại cố gắng đến thế.

Lúc ấy, Trình Tinh Lâm trả lời rằng: “Vì tương lai.”

Vì cả tương lai của cô ấy nữa.

Nên anh càng phải cố gắng hơn nữa.

Trình Tinh Lâm đi tới trước mặt mọi người rồi ngừng lại, mái tóc ngắn đen phản chiếu một đôi mắt đen như mực, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người Lộ Dĩ Nịnh một cái.

Sau đó lại hướng về phía ba chàng trai ban nãy đã chào hỏi anh rồi khẽ gật đầu: “Chào các cậu.”

Đêm qua trông thấy cô về nước, anh liền nảy ra một suy đoán.

Buổi lễ tốt nghiệp của Cố Dĩ Trăn chắc chắn cô sẽ đến.

Trác Khởi khoác một tay lên vai Trình Tinh Lâm, nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh, trên khuôn mặt còn mang theo biểu cảm kinh ngạc: “Tình cờ thế, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Thực sự là quá tình cờ, người nào đó đã lên kế hoạch ‘vô tình gặp được’ một cách cẩn thận mà lị.

Vốn dĩ cậu vẫn đang buồn bực không biết vì sao cái thằng nhóc Trình Tinh Lâm kia đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với buổi lễ tốt nghiệp của cậu như thế, mới sáng sớm đã đến trường rồi.

Có vẻ còn chuyên tâm ăn mặc nữa chứ thì ra là có dụng ý khác.

Lộ Dĩ Nịnh chuyển tầm mắt của mình từ trên người chàng trai sang trên người Trác Khởi đang đứng cạnh anh, phát hiện ra bộ đồng phục cử nhân mà cậu đang mặc cũng là loại có cổ màu vàng.

Trác Khởi chú ý đến ánh mắt của cô thì chỉ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ vào Cố Dĩ Trăn: “Còn có chuyện trùng hợp hơn là, tôi với em trai cậu cùng lớp đấy.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Cũng chúc mừng cậu đã tốt nghiệp.”

Trác Khởi nói một tiếng cảm ơn.

Trình Tinh Lâm ở bên cạnh đột nhiên cố tình dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào bên eo cậu.

Sau khi Trác Khởi nhận được ám hiệu liền lập tức hành động: “À, tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.”

Cậu đưa ra lời mời với Lộ Dĩ Nịnh: “Chanh Nhỏ, tối nay chúng tôi còn có một bữa tiệc mừng tốt nghiệp, nếu cậu có thời gian thì cứ đến chơi nhé.”

Cậu lại bổ sung thêm hai câu: “Em trai cậu cũng có tiết mục biểu diễn.”

“Còn có cả Đan Ý nữa, cô ấy cũng tới.”

Lộ Dĩ Nịnh thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Cố Dĩ Trăn với vẻ mặt tò mò: “A Trăn muốn biểu diễn tiết mục gì?”

Cố Dĩ Trăn vò vò tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Là, là nhảy đường phố.”

Lúc này Lộ Dĩ Nịnh không chút do dự mà vui vẻ đồng ý: “Được thôi, chị còn chưa bao giờ xem A Trăn nhà chúng ta nhảy nữa đó.”

Vả lại, quả thật cũng rất lâu rồi cô chưa được gặp Đan Ý.

Không ngờ cô ấy đã ở bên anh Tinh Chu rồi, còn kết hôn nữa.

Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết gì cả.

Trác Khởi bỗng nhiên thở dài một hơi, chỉ vào cách đó không xa: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.”

Trong đám đông, một cô gái mặc váy đỏ chói mắt xuất hiện trước mặt mọi người.

Làn da trắng nõn mịn màng, môi hồng răng trắng, đôi mắt hồ ly long lanh quyến rũ lưu chuyển qua lại vô cùng rõ ràng, vừa rực rỡ vừa động lòng người.

Sau khi Đan Ý vừa nhận được tin nhắn của Trác Khởi liền vội vàng chạy từ ký túc xá đến đây. Sau khi cô ấy trông thấy Lộ Dĩ Nịnh liền trực tiếp tặng cô một cái ôm thật chặt ——

“Chanh Nhỏ, mình nhớ cậu muốn chết!”

Lộ Dĩ Nịnh cảm giác thoang thoảng trong xoang mũi đều là hương thơm hoa hồng ngào ngạt.

Cái ôm lâu ngày không gặp lập tức khiến cô cảm thấy như trở về mùa hè năm ấy.

Cô gái thân thiện dang tay ra với cô, nụ cười thiện ý nở rộ trên gương mặt và trở thành một trong số ít những người bạn của cô.

Lộ Dĩ Nịnh gác cằm lên bả vai của cô ấy, khẽ cong bờ môi: “Mình cũng nhớ cậu quá.”

Đan Ý buông cô ra, một tay nắm lấy cằm cô nhéo nhè nhẹ: “Đồ tồi này, nhớ mình sao không liên lạc với mình hả?”

Lộ Dĩ Nịnh khéo léo đưa ra một lý do thoái thác nói: “Ơ, mình sợ anh nhà cậu ghen mà.”

Đan Ý từ trước đến nay chỉ biết trêu chọc người khác: “ …”

Cố Dĩ Trăn đang đứng bên cạnh cảm thấy cảnh này hơi chói mắt, hai cô gái đứng đó ôm qua ôm lại còn nói mấy câu gì mà nhớ mình nhớ cậu.

Điều quan trọng không thể giải thích được là không khí xung quanh họ có một cảm giác xứng đôi đến kỳ lạ, một bên quyến rũ và một bên dịu dàng.

Cậu dùng một tay kéo Lộ Dĩ Nịnh về bên cạnh mình, giọng điệu bất mãn: “Hai người các chị chú ý chút đi.”

“Ban ngày ban mặt đứng giữa nơi đông người mà còn, còn ôm nhau…”

Lúc này, Trình Tinh Lâm hiếm khi cảm thấy rằng trông Cố Dĩ Trăn thuận mắt hơn một chút.

Bởi vì cậu đã làm chuyện mà từ nãy tới giờ anh vẫn luôn muốn làm.

Người phụ nữ Đan Ý này nổi tiếng là ai gặp cũng thích.

Đan Ý nhìn vẻ mặt chàng trai không được tự nhiên, nhịn không được bật cười.

“Nếu cậu không phải là em trai ruột của Chanh Nhỏ thì tôi còn nghĩ rằng cậu đang ghen đấy.”

Cố Dĩ Trăn nghe thấy lời này, khuôn mặt đỏ bừng lên, nói chuyện cũng trở nên hơi lắp bắp: “Gh… Ghen cái gì mà ghen!”

“Rõ ràng là chị lợi dụng chị gái tôi…”

Đan Ý nhướng nhướng mày, nói toạc ra: “Vậy nên, Cố Dĩ Trăn, thì ra cậu thuộc phái cuồng chị gái à?”

“Thế sau này anh rể của cậu chắc là thê thảm lắm.”

Lúc cô ấy nói tới câu này, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Trình Tinh Lâm đang đứng một bên.

Cố Dĩ Trăn không biết vì sao cũng nhìn về phía Trình Tinh Lâm.

Cậu nghĩ về cuộc sống đại học những năm qua của Trình Tinh Lâm, không hề có một vụ bê bối nào, đối tượng bê bối duy nhất chính là Đan Ý nhưng sau đó hai người đã làm sáng tỏ rồi.

Cậu tự nhiên cũng không tin anh ấy với Đan Ý có chuyện gì đó, hơn nữa chị ấy bây giờ đã kết hôn với anh Tinh Chu rồi.

Sau đó, cái người Trình Tinh Lâm này truyền lời ra, nói rằng anh đã có người trong lòng.

Nhưng mà, cái ‘người trong lòng’ này trừ vài người thân quen bên cạnh Trình Tinh Lâm ra thì không ai biết ‘người đó’ là ai cả.

Cố Dĩ Trăn đoán cũng không cần phải đoán cũng biết người mà anh nói là ai.

Hôm đó khi ở sân bay, cảnh anh cưỡng hôn Lộ Dĩ Nịnh đó đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng.

Lúc trở về, anh cũng chẳng nói câu nào nhưng Cố Dĩ Trăn trông thấy hốc mắt anh vẫn luôn đỏ hoe.

Cậu cũng chưa từng thấy anh thế này bao giờ.

Trình Tinh Lâm trong ấn tượng của cậu vẫn luôn là dáng vẻ kiêu ngạo, chuyện gì cũng chẳng quan tâm.

Cậu không nhịn được sự nghi ngờ trong lòng mà hỏi ra: “Sao anh không giữ chị ấy lại?”

Trình Tinh Lâm trả lời cậu: “Chứ sao cậu không giữ cô ấy lại?”

Cố Dĩ Trăn nói mà không cần nghĩ ngợi: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giữ lại vì chị tôi muốn đi để hoàn thành ước mơ của chị ấy!”

“Lý do của tôi cũng giống như cậu vậy.”

Sau khi Cố Dĩ Trăn nghe câu nói này xong, mới giật mình cảm thấy rằng dường như Trình Tinh Lâm còn hiểu Lộ Dĩ Nịnh hơn cả trong tưởng tượng của cậu nữa.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc giữ chị lại, nhưng Trình Tinh Lâm chắc là không biết giữ lại thế nào.

Chàng trai cúi đầu, đôi mắt khẽ cụp xuống, giọng nói rất nhẹ giống như chỉ muốn nói cho mình nghe mà thôi: “Vì vậy, tôi sẽ đợi cô ấy trở về.”

Cái người Trình Tinh Lâm này chỉ dựa vào gương mặt đó là đã đủ vốn để khiến cho những người phụ nữ khác vì anh mà si mê, điên cuồng rồi.

Càng đừng bàn đến tập đoàn Trình thị ở phía sau lưng anh.

Nhưng sau khi lên đại học, anh lại chuyên tâm nhào vào sự nghiệp, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Đến nay đã năm năm trôi qua, Cố Dĩ Trăn cũng không biết cái thằng nhóc này có thay lòng hay chưa nữa.

Những gì anh tiện miệng nói bâng quơ lúc đầu, nói không chừng chỉ là cái cớ để hãm đào hoa mà thôi.

Đương sự Trình Tinh Lâm cũng chưa chú ý đến ánh mắt của hai người họ ném qua, vẻ mặt của anh bình tĩnh thản nhiên mở miệng hỏi: “Cậu ấy đánh không lại tôi.”

Ban đầu mọi người đều không kịp phản ứng lại với những lời nói quái lạ của anh.

Sau khi liên hệ với bối cảnh thì mới hiểu.

Ban nãy, Đan Ý mới nói gì ấy nhỉ?

“Vì vậy, Cố Dĩ Trăn, thì ra cậu thuộc phái cuồng chị gái à?”

“Thế sau này anh rể của cậu chắc là thê thảm lắm.”

“Cậu ấy đánh không lại tôi.”