Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 40: Viên mãn (end)




Trụ sở chính tập đoàn Tống gia..

Chiều muộn, nơi đây vẫn rất đông người, hầu như mọi nhân viên tại đây đều được mệnh danh là cuồng công việc, họ chỉ về nhà khi đã hoàn thành xong xuôi công việc. Đèn tòa nhà vẫn rực sáng, người qua người lại vẫn rộn rã. Một vài nhân viên thực tập đã hoàn thành xong công việc nhưng chưa muốn về, ở lại tán ngẫu với nhau. Một cô gái tóc hạt dẻ mở đầu câu chuyện:

- Mọi người đã được gặp trực tiếp Tống phu chưa?

- Tôi được gặp rồi, trong một lần người yêu tôi đua xe, cô ấy là nhân vật trong ban tổ chức. Thật sự rất lạnh lùng à nha, kiệm lời lắm, nhưng cực kì xinh đẹp, thoạt nhìn trẻ lắm, tầm cấp ba là cùng ấy, mãi tới khi cô ấy công khai quan hệ với chủ tịch, tôi mới biết cô ấy đã 21 tuổi rồi.

- Cô ấy thật quá may mắn, có được trái tim của chủ tịch. Anh trai tôi là người của bộ phận truyền thông, anh ấy kể rằng, chủ tịch thường có thói quen báo cáo qua email hoặc gặp trực tiếp, thế mà một đêm nọ, chủ tịch chủ động nhắn tin SMS cho anh trai tôi, ra lệnh lan truyền thông tin yêu đương với Lưu tiểu thư. Đấy chính là lý do tin tức lan truyền nhanh chóng mà rộng rãi thế đấy.

- Ôi, ngưỡng mộ quá! Mà nếu xét về toàn diện này, chủ tịch đã hủy hôn cùng Triệu tiểu thư nhưng không cho báo giới biết, nếu chuyện yêu Lưu tiểu thư bị báo giới phát hiện, cả thế giới sẽ coi Lưu tiểu thư là người thứ ba. Vậy nên chủ tịch phải hành động trước để bảo vệ thanh danh cho Lưu tiểu thư, đỉnh cao!

- Tôi từng nghe nói về cô gái trong truyền thuyết mà Tống tiên sinh yêu suốt hơn 10 năm trời đấy. Hóa ra lại chính là Lưu tiểu thư, còn về Triệu tiểu thư, tôi nghĩ cô ta yêu đơn phương mà thôi.

Đúng lúc này, một người đàn ông từ tốn bước vào, thoạt nhìn, ông ta cũng đã lớn tuổi tuy nhiên vẻ phong trần vẫn không che khuất được, gương mặt không được tính là xuất chúng nhưng nét cương nghị lại thu hút người đối diện, Từng cái nhấc tay, nhấc chân của ông đều gây chú ý, bởi nó vừa tao nhã lại vừa quyền uy. Sắc mặt người đàn ông từ đầu tới cuối không thay đổi, lạnh lùng, đôi mắt đầy nét thâm hiểm, khó đoán. Ông ta mặc trên người bộ vest đĩnh đạc màu xanh tím than, cho dù tuổi tác đã cao nhưng phom người cực kì chuẩn chứng tỏ người này thời trẻ tập luyện rất nhiều. Hiếm thấy một vị tài phiệt nào nhiều tuổi mà lại giữ được body chuẩn như vậy, nhân viên xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Người đàn ông dửng dưng trước ánh mắt tò mò của mọi người, đi thẳng tới bàn tiếp tân, cao giọng:

- Tống Hàn có ở đây không?

Nữ tiếp tân mỉm cười chuyên nghiệp, giọng nói mềm mại như chạm tới trái tim người nghe:

Xin chào vị tiên sinh, thật tiếc chủ tịch của chúng tôi vừa đi công tác. Không biết vị tiên sinh đây có hẹn trước hay không?

- Được rồi, cô báo với phòng thư kí cấp cao rằng Tống Văn Quyết tới giúp tôi.

Giọng nói của người đàn ông này rất chuẩn âm, lại êm tai dễ nghe, không tạo cho người nghe sự xa cách mà tác phong quá sức lịch thiệp. Cô tiếp tân lễ phép gật đầu, sau đó quay ra thông báo cho phòng thư kí cấp cao, nhận được sự đồng ý của họ, cô nàng mềm giọng:

- Thưa Tống tiên sinh, tôi được lệnh đưa tiên sinh lên phòng thư kí cấp cao.-Cô đưa tay về phía trước, hơi cúi người.-Mời tiên sinh đi theo tôi!

Tống Văn Quyết- nhân vật lẫy lừng, làm mưa làm gió thị trường bất động sản trong nước, cựu chủ tịch của Tống gia, nói cách khác, chính là chú ruột của Tống Hàn. Nhưng từ khi ông về hưu, Tống Hàn lên nắm chức chủ tịch, đã đổi toàn bộ hệ thống nhân viên nên không ai nhận ra ông. Tống Văn Quyết nhìn hành xử chuẩn chỉ từng đường nét của cô tiếp tân, hoàn toàn hài lòng về sự lãnh đạo của cháu trai mình, một tiếp tân nhỏ có thể cư xử linh hoạt như vậy, nói gì tới những người bên trên đây? Ông đã rời Việt Nam được ba năm, chính xác hơn là từ ngày Tống Hàn hủy hôn với Triệu Tú Trinh và lao đi tìm Lưu Hải Anh, ông đã biết, tình yêu của thằng cháu trai này một khi đã hình thành thì không thể lung lay. Điều khiến ông ngạc nhiên là trong suốt ba năm, ông đợi thông tin đám cưới từ Tống Hàn, nhưng đều không thấy, bỗng nhiên dạo gần đây hình ảnh Tống Hàn và Lưu Hải Anh phủ sóng mọi mặt trận, từ trên báo giấy cho tới TV, chỉ cần lên mạng xã hội là sẽ bắt gặp những bài báo ca ngợi về tình yêu của họ, ông mới thực sự nhẹ nhõm về đứa cháu trai này.

Văn phòng thư kí cấp cao được đào tạo chuyên sâu nhất, từng vụ kiện tụng hay những chức vụ ở đây họ đều nắm rõ trong tay, vì căn bản được đeo thẻ của thư kí, họ đã phải đọc nát cả nghìn tài liệu về tập đoàn. Tất nhiên, Tống Văn Quyết là cựu chủ tịch ở đây họ cũng biết, lại rất chuyên nghiệp, mở phòng họp ngồi chờ sẵn. Sau khi tiếp tân đưa Tống Văn Quyết vào, toàn thể nhân viên đứng dậy cúi đầu chào rất kính cẩn. Ông cười nhàn nhạt, đi tới ngồi ở vị trí trung tâm:

- Được rồi, không cần quá chu đáo như vậy. Tôi tới đây chỉ để kiểm chứng một số tình hình nhỏ của tập đoàn, các anh chị biết đấy, tôi vẫn là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn mà. Bắt đầu đi!

Từng người bắt đầu thuyết trình, rõ ràng họ không được báo trước nhưng ăn nói lại rất trôi chảy, chứng tỏ tình hình của tập đoàn, một thay đổi nhỏ cũng in hằn trong trí tuệ đỉnh cao của họ. Tới lượt Huỳnh Ánh Dương, nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi lên phía trước thuyết trình. Nàng thừa nhận, mình là nhân viên mới, có phần không bằng anh chị khác nhưng cũng không tới nỗi mù tịt về mọi thứ tuy nhiên lại chưa đủ bản lĩnh, đối diện trước Tống Văn Quyết, nàng không tránh khỏi run rẩy. Chờ đợi nửa ngày nàng mới cất giọng lên được:

- Sau đây...là phần thuyết trình..

"Roàng"-Huỳnh Ánh Dương chưa nói hết câu thì cánh cửa phòng họp bị đá toang ra, một bên cửa rơi xuống đất, vỡ toang thành trăm mảnh thủy tinh lớn bé. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn ra cửa, một cô gái nhỏ nhắn nhưng mang sức công phá kinh người, đằng sau cô gái, một người con trai tóc buộc chõm cũng khập khiễng tiến đến, thở phì phò:

- Chị Hải Anh..bình tĩnh..

Tống Văn Quyết không quá xa lạ gương mặt đang đứng ngoài cửa kia, ngược lại còn tựa lưng vào ghế, thích thú nhìn hành động tiếp theo của cô. Ông quan sát Hải Anh, cô mặc bộ đồ ngủ, không phải, là đồ bệnh nhân mới đúng, có lẽ do người quá nhỏ nên size bé nhất vẫn coi là rộng thùng thình đối với cô, chân đi đôi dép bông trong bệnh viện nốt, trên đôi dép của biểu tượng của Lưu gia sáng chói, do thời tiết bên ngoài lạnh nên cô khoác thêm chiếc áo dạ trùng qua đầu gối. Tuy trang phục có phần khó hiểu nhưng gương mặt vẫn toát lên khí chất ngút trời, mái tóc hồng rực, một lớp băng gạc được cuốn quanh thái dương, hai má ửng hồng do chạy vội vàng lên đây, môi mím lại lạnh tanh, đặc biệt đôi mắt tròn kia, đầy sự phẫn nộ. Cả người cô như phát sáng giữa mùa đông giá buốt.. Cô bước nhanh tới trước mặt Huỳnh Ánh Dương, "bốp"-một cái tát giáng mạnh xuống mặt Ánh Dương, cái tát vừa rồi Hải Anh dùng 100% sức lực khiến Ánh Dương lảo đảo mấy bước về sau rồi đập mạnh người vào màn hình chiếu, ngã nhoài xuống đất. Hải Anh nhíu mày, vết thương của cô ở phần hông vừa được băng bó, chưa kịp liền da nên cử động mạnh vẫn còn đau nhức, tát người khác nhưng cô cũng đau không kém. Cô đưa tay trái nắm lấy phần hông phải, đau tới mức muốn rớt nước mắt, cô lùi về sau vài bước. Ngay lập tức, cả người rơi vào lồng ngực ấm áp, mùi bạc hà nam tính quen thuộc hòa vào hô hấp của cô, cô khó nhọc lên tiếng:

- Anh..không phải mai mới về sao?

Tống Hàn đang họp ở châu u thì nhận được vệ sĩ báo tin cô tới quán cafe của Trương Bá Duy một mình, một lần nữa anh có linh cảm xấu, lập tức bay về Việt Nam bằng chuyên cơ riêng. Vừa tới sân bay thì nghe tin cô nhập viện, đi được nửa đường tới bệnh viện thì lại biết tin cô đã lái xe tới trụ sở của tập đoàn Tống gia.. Anh đau đầu tự hỏi có phải công chúa của anh gắn lò xo vào chân không mà dịch chuyển tức thời giỏi thế? Đến đây thì vệ sĩ đã chờ anh sẵn, nhanh chóng lên phòng họp thư kí cấp cao, vừa khéo được "chiêm ngưỡng" trọn vẹn cú tát lạnh người của Hải Anh.

Tống Hàn cúi đầu nhìn người con gái đang nhăn nhó vì đau đớn, véo má cô:

- Anh về muộn chút nữa chắc em gây án mạng mất.

Hải Anh thoát khỏi lòng anh, ra lệnh:

- Tất cả mọi người ra ngoài!-Cô mạnh mẽ chỉ thẳng vào mặt Ánh Dương đang ôm má trên sàn.-Riêng cô, ở lại đây cho tôi!

Ai nấy nghe xong đều đứng lên ra ngoài mà không dám ho he phán đoán hay nói một lời nào, họ cũng không muốn hứng cơn thịnh nộ từ phu nhân..

- Nói xem, cô là ai?-Tiếng đóng cửa phòng vừa vang lên, Tống Văn Quyết đứng dậy, đi tới trước mặt Ánh Dương.

Huỳnh Ánh Dương cúi đầu, cắn như muốn nát môi của mình. Trương Bá Duy im lặng từ đầu mới chân què chân cụt lết tới, nhìn cô nàng tóc vàng:

- Cô là người của tổ chức đúng không?

Cậu phải cảm tạ trời đất là còn sống mới đúng. Nếu không nhờ có cú đâm xe mạnh mẽ của Hải Anh, chắc cậu cũng tan thành tro bụi rồi. Sáng nay, sau khi hẹn nhau đi ăn chơi, Hải Anh lái xe trở về biệt thự, sai người đi lắp camera ở đoạn đường vắng rẽ vào cửa sau quán cafe của Trương Bá Duy vì cậu ta để xe ô tô ở cửa sau. Tuy cửa sau có gắn camera nhưng Hải Anh vẫn không yên tâm, phải có dự bị từ trước. Đúng như cô dự đoán, Huỳnh Ánh Dương đi bộ theo đoạn đường vắng đó, hack dữ liệu camera của cửa sau và "táy máy" với ô tô của cậu. Huỳnh Ánh Dương đâu ngờ được Hải Anh sẽ đi nước cờ chắc cú như vậy.

Trước sự truy hỏi của Bá Duy, nàng gật đầu. Bá Duy khoanh tay, tiếp tục:

- Thông báo cho cô một tin buồn, cô đã đụng vào xem của Triệu Tú Trinh, tuy nhiên, Triệu tiểu thư vẫn an toàn tuyệt đối!

Ánh Dương giật mình, trợn trừng mắt ngẩng đầu nhìn Hải Anh:

- Là chị phải không? Là chị đã đọc được kế hoạch của tôi?

Lưu Hải Anh một bên nhàn hạ, ngồi trên đùi Tống Hàn, đầu tựa vào anh, mải miết ăn gói mít sấy trên tay anh. Không phải cô không quan tâm cảnh trước mặt, mà là Tống Hàn đã ở đây, anh sẽ lo mọi điều cho cô mà thôi. Nghe Ánh Dương hỏi, cô qua loa trả lời:

- Ừ, tôi đã thông báo trước cho Triệu tiểu thư, cô ấy có vẻ nghe lời..

Huỳnh Ánh Dương đứng dậy, nhếch môi:

- Coi như chị thông minh hơn tôi.. thả tôi ra đi, chúng ta sẽ chiến với nhau sau. Các người đâu thể ỷ mạnh hiếp yếu được, đúng không?

Tống Hàn từ đầu đã không hề nói gì, chỉ lắng nghe và lắng nghe, tới lúc này anh mới lên tiếng:

- Tổ chức của cô, ở đâu?

- Hỏi hay đấy!-Nàng bật cười, nhìn thẳng vào mắt Hải Anh.-Đêm nay 11h, gặp ở nhà kho trên đường F, chúng tôi đợi!

Huỳnh Ánh Dương rời đi, Trương Bá Duy cũng ngồi thụp xuống:

- Mẹ kiếp, đứng có tí thôi mà cũng đau rã chân!

- Cậu im đi, tôi không xuất hiện kịp thì cậu không còn chân để mà rã đâu.

- Chị, không phải em cảm ơn chị rồi sao?

- Cậu nghĩ cảm ơn suông mà được à?

- Từ khi nào chị tính toán chi li với em như vậy?

Đợi hai người trẻ tuổi cãi nhau xong, Tống Văn Quyết mới mở lời:

- Chuyện này diễn ra lâu chưa?

- Cũng khá lâu.. Tuy nhiên đối phương đều không làm tổn thương tới Hải Anh.

- Có nghĩa là những người xung quanh Hải Anh đều bị thương rồi?

Bầu không khí chìm vào im lặng, Hải Anh cúi đầu:

- Đêm nay mọi người đợi bên ngoài, để mình em vào là được rồi.

Tống Văn Quyết sửng sốt, cô cháu dâu trước mặt nhìn có vẻ khó bảo, ương ngạnh nhưng lại rất bản lĩnh, lúc đầu ông rất nghi ngờ về lá gan của cô, nhưng sau khi chứng kiến cơn thịnh nộ vừa rồi, ông có thể chắc chắn, cô bé trước mặt, chính là một con sư tử, quá thông minh. Trước mắt, ông hài lòng về đứa cháu dâu này. Tống Hàn biết suy nghĩ của cô, hôn nhẹ lên tóc cô mà không nói gì, đôi mắt ánh lên tia phức tạp.

Cô nhóc Huỳnh Ánh Dương kia chính là có điều khủng khiếp gì đó muốn nói với Hải Anh, chỉ có Hải Anh mới có quyền biết được điều đó. Ai cũng hiểu điều này.

Tống Văn Quyết gõ ngón tay lên bàn, trầm tư:

- Cháu dâu..-Ông hơi ngượng nghịu khi gọi hai tiếng này nhưng Hải Anh quá xứng đáng với tiếng gọi đó.-Là cháu đã cứu Triệu Tú Trinh?

Nói thật, ông không nghĩ một cô gái lại đi cứu tình địch của mình, kể cả có bao dung thế nào thì họ cũng là phụ nữ, cũng có sự đố kị với nhau riêng. Ông đã từng nghe vụ Tú Trinh sai người hại Hải Anh sau đó bắt họ tự tử để xóa sạch khẩu cung, ông còn cho rằng Lưu Hải Anh sẽ trả thù tới cùng hoặc hận ả tới cuối đời. Thế mà cô cháu dâu này lại tự tin đi cứu Tú Trinh, ông thật không hiểu tại sao lại càng thương cô bé này thêm..

Hải Anh đâu biết ông ta nghĩ nhiều vậy, vẫn nằm gọn trong lòng Tống Hàn, đáp lời:

- Vâng.. Cứu lấy một mạng người, còn hơn xây 7 tháp Phù Đồ, huống chi cô ấy gặp nguy hiểm là vì con.. Con cũng phải có trách nhiệm. Con đã sống vô trách nhiệm quá nhiều rồi.-Cô ngẩng đầu nhìn Tống Hàn, anh nhìn cô mỉm cười đầy âu yếm.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra một lần nữa, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao trắng sánh vai cùng người phụ nữ cao ráo mặc bộ váy đỏ bó sát phong cách quen thuộc bước vào. Người phụ nữ lên tiếng trước:

- Lưu Hải Anh, coi như tôi nợ cô một ân tình. Nếu đêm nay cô an toàn trở về, tôi sẽ tự mình ra công an đầu thú về việc từng làm hại cô! Còn nếu cô không thể, thì quên đi.

Trương Bá Duy nghe xong, máu dồn lên não:

- Này họ Triệu, cô ăn nói kiểu gì thế? Mà cô cũng thiêng thật, chúng tôi đang nói tới cô thì cô xuất hiện. Sau này cô chết, tôi đốt hương muỗi chắc cô cũng hiện hồn về.

Triệu Tú Trinh cũng gỡ bỏ hình tượng, gân cổ cãi lại:

- Tên tóc buộc chỏm kia, cậu mới là đứa mồm mép không kiểm soát ấy. Cậu đang rủa tôi chết đúng không?

- Đấy là cô nói, tôi không nói nha.

- Ý của cậu rõ ràng như thế còn gì?

Người đàn ông kia bước vào, từ tốn ngồi vị trí đối diện Hải Anh và Tống Hàn. Tống Hàn nhíu mày nhìn bộ đồ của người đàn ông đối diện:

- Anh đổi khẩu vị từ khi nào thế, Louis?

Louis nhún vai, gương mặt tỏ vẻ đau khổ:

- Anh đi mà hỏi Tú Trinh, tôi làm mọi cách không giữ chân được cô ấy lại còn bị cô ấy hắt nước ướt sạch bộ vest mới mua. Cuối cùng phải mặc theo style cô ấy thích thì cô ấy mới chịu ngồi yên..

Triệu Tú Trinh thanh cao là thế nhưng độ bướng bỉnh chỉ có ngang Hải Anh chứ không hề kém. Louis nghe theo lời Hải Anh tới bảo vệ Tú Trinh nhưng ả không hề nghe lọt tai một câu, một mực cầm chìa khóa xe ô tô đòi ra ngoài, hắn phải làm đủ mọi cách để níu chân ả.

____________________________________________

11h đêm, ba chiếc xe sang trọng lần lượt dừng trước một nhà kho đổ nát trên đường F, đây là đoạn đường hoang vu, xung quanh là đồng ruộng bát ngát. Từ chiếc xe Porsche đỏ, Hải Anh cùng Tống Hàn bước xuống. Anh dịu dàng hôn lên tóc cô:

- Nhớ mọi thứ anh dặn rồi chứ?

Cô gật đầu, thật ra đầu cô muốn nổ tung ra rồi. Trên đường tới đây, anh dặn dò đủ kiểu, nào là khi tấn công phải dùng chân nào, lực tay bao nhiêu, rồi ngắm súng thế nào cho chuẩn.. Anh còn chu đáo chuẩn bị cho cô một khẩu súng ngắn với lí do:"Ngón tay em có một mẩu, phải dùng súng ngắn".

Tống Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng như thấm vào trong trái tim cô, anh nâng đầu cô lên để nụ hôn được sâu hơn, triền miên hơn. Một lúc lâu sau mới lưu luyến rời môi cô:

- Vẫn như mọi lần, anh sẽ xuất hiện vào lúc em cần nhất. Anh yêu em, Hải Anh.

Quyết định để cô một mình nguy hiểm hoàn toàn ngoài kế hoạch của anh nhưng bà chủ của Tống gia, phải thật sự biết cách độc lập.

Hải Anh đưa tay vuốt ve gương mặt của nam nhân trước mặt, anh là cả thế giới của cô, anh luôn cố gắng bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình. Được một người đàn ông thế này yêu thương, cô không còn gì để tiếc nuối. Nhưng vẫn là, cô cần chuỗi ngày sống trong lo sợ này kết thúc, cô cần sự bình yên cho anh và mọi người xung quanh. Hải Anh hít một hơi thật sâu để ngăn những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn rơi, khẽ giọng:

- Hàn, em yêu anh. Anh quá tốt, quá hoàn hảo, nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ yêu anh.

- Công chúa của anh, em đang mất bình tĩnh.-Anh nhạy bén đọc được sự lung lay trong tâm tư cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu.-Em đánh giá anh quá cao rồi, công chúa. Anh không giỏi như em nghĩ đâu, nhưng anh chắc chắn, việc anh có thể làm tốt nhất từ trước tới nay, chính là làm chàng vệ sĩ của em!

Hải Anh gật đầu mỉm cười, cô nhìn những hai chiếc xe phía sau đã tắt đèn, bên trong xe cũng không bật đèn, trong trạng thái im lìm. Những người thân yêu của cô đều đang ngồi trong xe, họ không muốn ra ngoài để tạo thêm áp lực cho cô, hoặc họ sợ bản thân sẽ không kiềm được mà bật khóc. Cô gật đầu, rời khỏi vòng tay ấm áp của Tống Hàn, một mình bước vào nhà kho rách nát tới mức cực độ kia.

Ở trong xe, Louis nhìn theo cô, hắn thừa nhận, bản thân vẫn còn nhiều vương vấn với cô, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia từ từ khuất xa trong đêm, hắn không khỏi dâng lên nỗi chua xót. Bên cạnh Triệu Tú Trinh vẫn vô cảm, thậm chí ả ta còn bỏ túi đồ gì đó ra mân mê, lạnh giọng:

- Đau lắm hả? Anh nên làm quen với điều đó đi!

Hắn quay qua nhìn ả với ánh mắt khó hiểu:

- Cô đang làm gì thế?

- Mù à? Tôi đang trang điểm.-Ả cẩn thận kẻ mắt sắc lẹm.-Đi đầu thú thì cũng phải xinh đẹp chứ!

- Cô chắc chắn Hải Anh sẽ trở về an toàn sao?

- Kể cả cô ta có tan thành tro bụi trong đó thì tôi cũng sẽ đi đầu thú, coi như trả món nợ ân tình hôm nay cho cô ta.

Trong chiếc xe Rolls-Royce đậu ở cuối cùng, cả Lưu gia và Tống gia đang ngự tại đó. Lưu Hải Việt lẳng lặng hớp một ngụm cafe, y lên tiếng:

- Thanh Nhân, em có suy đoán gì không?

Đặng Thanh Nhân cũng đang nhìn theo Hải Anh như người mất hồn, nàng thật sự sợ nếu Hải Anh mất đi, thế giới sẽ không còn màu sắc. Hải Việt nhìn nàng, hơi nhói lòng, nắm lấy tay nàng, rốt cuộc chính bản thân y cũng không nói được câu gì. Đằng sau, tâm trạng của tổ đội chim lợn cũng không khá hơn là mấy, Trương Bá Duy không dám nhìn thẳng, gục đầu xuống, cầm chuỗi tràng hạt trên tay niệm Phật, để tăng thêm độ thành tâm, thư kí Ngô cũng cầm trên tay nén nhang tụng kinh theo. Cuối cùng là hai ông bà quản gia của hai nhà, bà Hoan khóc sưng húp mắt còn quản gia của Lưu gia mắt thì nhìn theo Hải Anh, tay thì rút giấy mềm ra đưa bà Hoan lau nước mắt.

Lưu Hải Anh hoàn toàn bình tĩnh đẩy cửa nhà kho, lên tiếng trước:

- Có ai ở đây không?

Một giọng nam tính vang lên, giọng nói có phần trầm khàn nhưng lại rất lãnh đạm:

- Em gái nhỏ, bước thêm 10 bước nữa đi.

Cô làm theo, bước tròn 10 bước thì dừng chân, nhà kho cũng bật sáng. Nói điện thì hơi quá, mà chỉ là những ngọn nến nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để Hải Anh có thể nhìn thấy đối phương. Một người đàn ông tóc dài ngồi trên bục, thoạt nhìn khá điển trai bởi tỷ lệ ngũ quan hài hòa, đôi mắt xanh lam tự tin nhìn thẳng vào người con gái nhỏ bé bên dưới, bàn tay thô lớn đầy những vết sẹo lại mân mê ly rượu vang đỏ trên tay. Chất lỏng trong ly sóng sánh theo từng cú lắc nhẹ của người đàn ông. Hải Anh không hề tỏ ra sốt ruột mà ngược lại, cô khoanh tay thản nhiên:

- Không có ghế ngồi cho khách sao?

Qua quan sát, trong nhà kho này, vẻ bề ngoài có vẻ bẩn tưởi nhưng bên trong lại khá sạch sẽ, trừ cái bục người đàn ông đang ngồi ra thì chỉ có một tấm bảng ghi các địa chỉ được treo trên tường. Cô đã liếc mắt qua tấm bảng đó, là địa chỉ nhà của Tống Hàn, Triệu Tú Trinh, Louis và Trương Bá Duy. Có lẽ chúng đã lên kế hoạch tỉ mỉ trước khi hành động.

Người đàn ông nhìn Hải Anh thích thú, ngồi gọn lại một bên, chỉ vào chỗ bên cạnh mình:

- Em không phiền ngồi đây chứ?

Tất nhiên là có rồi! Nhưng cô vẫn tiến lên, ngồi cạnh người đàn ông, mùi nước hoa sang trọng của hắn khiến cô có phần hơi choáng váng. Hắn quan sát gương mặt đẹp như thiên thần của cô, làn da mịn màng trong ánh nến, hắn chẹp miệng:

- Em thật là..xinh xắn chẳng giống anh gì cả!

- Tại sao tôi phải giống anh?

Người đàn ông cười nhẹ, con sư tử con này, đúng là có tố chất mà. Hắn nâng ly rượu, nhấp môi một chút:

- Lưu Hải Anh, à không, phải gọi là Huỳnh Hải Anh mới đúng. Anh là Huỳnh Bách, anh trai của Huỳnh Ánh Dương, và cũng là..anh trai của em nốt!

Hải Anh ngay lập tức hiểu ý hắn ta. Hắn ta nói, cô chính là em gái ruột của hắn, hắn nói, cô chính là người nhà của hắn. Cô không quá suy sụp như lần biết mình không phải con gái ruột Lưu gia, cô vẫn giữ thái độ dửng dưng:

- Thì sao?

- Chà..em gái, Lưu gia đã dạy em bản chất máu lạnh thế này sao? Đến cả máu mủ ruột rà với mình mà em cũng lạnh tanh.-Hắn ngừng một lúc.-Ánh Dương, mang kết quả xét nghiệm ADN qua đây!

Huỳnh Bách hiểu sai ý của Hải Anh, hắn ta cho rằng cô không tin vào việc này. Thực tế, cô tin, nhưng cô không muốn nhận người nhà, từ khi quay về Lưu gia, cô đã tự ấn định cho bản thân chính là của Lưu gia, không gì có thể thay thế được.

Huỳnh Ánh Dương mang giấy xét nghiệm ra ném cho Hải Anh, cô cầm tờ giấy, không ngần ngại xé toạc ra làm nhiều mảnh, nhếch môi:

- Tôi..chính là không chấp nhận hai người là người thân của tôi.

Làm sao chấp nhận nổi? Hai người họ đã hại những người xung quanh cô mà!

Huỳnh Ánh Dương đưa chân hất mảnh giấy vụn:

- Chị nói như vậy, ba chúng ta trên trời sẽ buồn đó!

- Ông ta chết rồi sao?

- Đã mất do ba Tống Hàn tự tay giết.

- Đáng đời! Ông ta nên chết sớm hơn mới phải chứ!

Huỳnh Bách nghe không lọt mấy lời vô lễ của cô, hắn theo thói quen, bàn tay thon dài bóp vỡ lý rượu trên tay, màu đỏ của rượu vang hoà với màu đỏ của máu khiến người khác rùng mình. Hắn vẫn không nhúc nhích, để từng giọt máu chảy xuống, giọng điệu lạnh lẽo tới tột cùng:

- Em gái, em biết em đang nói gì không?

- Biết, biết rất rõ! Ông ta căn bản không xứng đáng với một chữ "ba", ông ta chỉ là tên khốn hạ lưu mà thôi. Tôi có nên ghê tởm mình vì chúng dòng máu với ông ta không đây? Ba của tôi chỉ có một, đó là Lưu Bằng, hai người hiểu chứ?

Hải Anh tuôn một tràng làm Huỳnh Bách sững người, cô bé này đúng là khó thu phục, không sao, điều này cũng đã nằm trong dự đoán của hắn. Hắn đứng dậy, tiến tới trước mặt cô, liếm máu trên tay mình với ánh mắt quái dị:

- Em gái, nếu ba chúng ta không hạ lưu, làm sao có thể sinh ra được một cực phẩm như em gái đây?

Hải Anh thề, cô thà người ba kia không có mặt trên đời để cô không có mặt trên đời, có lẽ mọi chuyện đã khác, Lưu gia và Tống gia đã không thù hằn tới mức giết hại lẫn nhau như vậy và nếu không có cô có lẽ mẹ cô đã được sống khỏe mạnh. Cô giơ tay cào tóc, liếm liếm khoé môi khô khốc:

- Đừng nhiều lời nữa, cho tôi một con số!

"Bốp bốp bốp"-Huỳnh Bách nghe được cô nói, lập tức hài hài lòng vỗ tay tán dương, hắn ta nở nụ cười ranh ác:

- Em gái à, em thông minh quá! Bọn anh chưa cần giải thích nhiều lời em đã hiểu được vấn đề rồi.

Cô đâu có ngu? Bản chất của hai con người trước mặt đều là vô tình và hàm tiền, có lẽ họ chỉ muốn lấy tiền từ cô mà thôi, cô cũng không muốn nhiều lời với họ, cô nhớ vòng ôm ấm áp của Tống Hàn quá!

Lập tức, một bản hợp đồng được đưa tới trước mặt cô, Huỳnh Ánh Dương vẫn giữ thái độ khinh khỉnh:

- Chị đọc rồi kí đi.

Cô không quay người lại, nhưng cô biết, người của Huỳnh Bách đang bao vây cô. Cô cầm chiếc bút máy đắt tiền từ tay Ánh Dương, ngắm nghía cẩn thận:

- Bút đẹp đấy, đúng là hai người đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Huỳnh Ánh Dương rõ ràng không thích thái độ ngông cuồng của Hải Anh, nàng ghét Hải Anh, vì Hải Anh xinh đẹp lại thông minh hơn nàng rất nhiều, nàng luôn bị Huỳnh Bách đem ra so sánh. Nàng lên giọng:

- Kí thì kí đi, đừng nhiều lời. Nếu hôm nay chị không tới đây, có lẽ người tiếp theo bị hại chính là Lưu Hải Việt, chúng tôi chỉ muốn hủy hoại từng người xung quanh chị, để chị biết được một điều, chúng tôi mới chính là gia đình của chị.

Hải Anh nhếch môi, liêm sỉ của hai con người này vứt đi đâu rồi thế? Ăn nói hàm hồ như vậy mà không biết ngượng mồm à? Cô ghê tởm họ! Huỳnh Bách thấy thế, tiếp tục bồi vào:

- Cũng may hôm nay em đã tới đây, em gái giàu sang như vậy, nhường chút tài sản cho bọn anh thì đã là gì. Em nghĩ xem, anh và Ánh Dương từ nhỏ đã phải bôn ba khắp nơi, nương tựa nhau mà sống để thành lập nên tổ chức ngày hôm nay, còn em từ khi sinh ra đã được sống trong nhung lụa, là con búp bê kim cương của Lưu gia.

- Đủ rồi, ngậm miệng lại để tôi đọc hợp đồng.-Cô rành rọt ngắt lời.

Cô đã xem lướt qua bản hợp đồng, chủ yếu là các điều khoản chuyển nhượng tài sản trong đó có một số bất động sản, cổ phần của Lưu gia mà Lưu Bằng để lại cho cô, nói thật, nếu không đọc bản hợp đồng này, cô cũng không biết Lưu Bằng để lại cho mình những tài sản gì. Bản thân Lưu Hải Anh chưa từng tham lam của cải của Lưu Bằng, cô chỉ mong ông khoẻ mạnh và vui vẻ là được. Đọc xuống dưới, tài sản họ đòi chuyển nhượng là những lô đất, chung cư mà Tống Hàn tặng cô. Cô xoay xoay chiếc bút trên tay:

- Có về hai người còn rành về tài sản của tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa.

Hải Anh cuối cùng cũng mở bút, nhắm đúng chỗ kí tên của mình, chầm chậm đặt bút, 1 nét, rồi 2 nét, tới nét thứ 3, cô bất ngờ đì mạnh, ngòi bút tế ra làm đôi, một đường xấu xí làm rách cả tờ giấy. Ngày lập tức, cô nghe được tiếng lên nòng súng, có thể nói, 4 phương 8 hướng đều có người của Huỳnh Bách đang chĩa súng về cô gái nhỏ bé này. Hải Anh vẫn hết sức bình tĩnh:

- Hai người nói chúng ta là ruột thịt? Đây chính là mối quan hệ của chúng ta.-Cô hiên ngang giơ bút lên, bẻ cây bút làm đôi.

Huỳnh Bách thấy cô không hề sợ hãi mà vẫn rất mạnh mồm, hắn cười, nụ cười thích thú:

- Em gái, em có thể thấy rồi đấy, em không kí, thì tất cả những viên đạn này sẽ chỉ dành cho em. Không những em, những người đang ngồi trong mấy cái xe sang trọng ngoài kia cũng đã bị người của anh bao vây. Lựa chọn nằm ở em mà thôi.

Cô không lo lắng cho lắm, cô tin tưởng Tống Hàn có thể một tay che trời ngoài kia. Cô bẻ khớp tay, mỉm cười:

- Ở đây có tất cả bao nhiêu họng súng đang chĩa vào tôi?

Huỳnh Ánh Dương tiến lên, cao giọng:

- 30 họng súng.-Nàng đưa tay về phía sau hông, rút ra một khẩu súng, lên đạn một cách điêu luyện, nhắm thẳng vào Lưu Hải Anh.-Nhưng giờ thì là 31.

Lưu Hải Anh giơ hai tay lên cao, lắc đầu:

- Mồm thì bảo máu mủ mà ra tay không thương tiếc vậy sao? Đúng là khẩu Phật tâm xà.

Huỳnh Bách nhìn Hải Anh đã phật lòng, hắn cướp lấy khẩu súng trên tay Ánh Dương, không nể tình anh em suốt mấy chục năm, hắn dí thẳng vào thái dương nàng, bóp cò:

- Ánh Dương, đó là người nhà của ta, người nhà không được sát hại người nhà. Đó là nguyên tắc.

Đúng thôi. Làm cô sợ hãi thì còn có 50% hy vọng cô sẽ kí, giết cô thì thậm chí tính mạng họ cũng không giữ được. Huỳnh Bách để cô tới đây đêm nay, chính là hắn đang đánh nước cờ táo bạo nhất đời mình, được ăn cả ngả về không.

Dưới ánh nến, Hải Anh cúi đầu nhìn Ánh Dương đang hấp hối với vũng máu trên sàn lạnh buốt, tầm nhìn của cô nhìn chiếc vòng đá đỏ long lanh trên cần cổ mình, cô muốn ôm lấy Tống Hàn biết bao nhiêu, phải giải quyết xong thôi.

Huỳnh Bách nhìn Hải Anh một lượt, cô mặc chiếc váy màu hồng phấn, bên người không hề mang theo vũ khí gì cả. Hắn yên tâm một phần, tiến tới bên Hải Anh:

- Em gái, giờ anh chỉ có một mình em là người thân. Em có thể rủ lòng thương xót với ảnh không?

Thấy cô không nói gì, hắn tiếp tục:

- Huỳnh Ánh Dương, con bé đó sống thất đức, ngày cả chị gái ruột của mình mà nó cũng sẵn sàng ra tay, anh đã xử nó giúp em rồi. Nó phải đi theo người ba hạ lưu của chúng ta.

Sao hắn ta có thể bỉ ổi như vậy? Đồng tiền chi phối hắn quá kinh khủng. Không được, cô không thể hít chung một bầu không khí với hắn bất cứ một giây nào nữa.

_____________________________________________

Bên ngoài..

"Đoàng"- tiếng súng vang lên khiến ai nấy đều giật mình thon thót. Tất cả mọi người ngồi trên xe đã đeo bộ đàm cẩn thận, người của Tống Hàn đã gọn ghẽ giải quyết người của Huỳnh Bách ở bên ngoài nhà kho, giờ họ chỉ đợi Hải Anh nữa thôi. Nghe tiếng súng, anh lên tiếng trước để trấn an mọi người:

- Phát súng này không phải nhắm vào Hải Anh.

Sở dĩ anh có thể nhận ra rõ, âm thanh của phát súng này cho thấy nạn nhân bị dí sát vào thái dương. Anh tin Hải Anh sẽ không để bản thân bất cẩn như vậy.

Ở một xe khác, Triệu Tú Trinh cũng đang thót tim, nghe Tống Hàn nói qua bộ đàm, ả thở phào nhẹ nhõm nhưng bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Louis bên cạnh, ả ngồi thẳng người dậy, hắng giọng:

- Mẹ kiếp, con bé tóc hồng đó sao không đi luôn đi, cho khuất mắt tôi chứ.

- Tú Trinh, lo lắng cho Hải Anh thì cứ bày tỏ ra, đâu cần giấu giếm vậy. Ở đây ai cũng đang lo cho cô ấy thôi.

Chiếc xe của Louis điềm đạm bảo nhiêu thì chiếc xe Rolls Royce phía sau nháo nhào bấy nhiêu. Nghe tiếng súng là Trương Bá Duy đã ôm lấy thư kí Ngô khóc oà lên, không nghe được Tống Hàn nói gì nữa. Thành Nhân phải giật chỏm tóc trên đầu cậu ta thì cậu ta mới tỉnh ngộ mà mừng rỡ:

- Trời ạ, may quá không phải chị Hải Anh.

Hai ông bà quản gia run lẩy bẩy, nước mắt lưng tròng nhưng cũng không dám lên tiếng.

__________________________________________

Hải Anh giơ chân, nhanh nhẹn đá thẳng vào hạ bộ Huỳnh Bách, thuận tay xoay người hắn ta lại, từ trong áo ngực rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa vào thái dương hắn ta, cô hét lớn:

- Tất cả không được nhúc nhích nếu không tôi sẽ bắn!

Ai nấy đều kinh hãi về hành động của cô gái nhỏ bé trước mặt, đặc biệt là Huỳnh Bách, hắn bằng này tuổi đầu rồi mà vẫn không nhận ra cô giấu súng trong áo ngực. Hắn thừa nhận, bản thân không phải đối thủ của Tống Hàn.

Bên ngoài, Tống Hàn đã lờ mờ suy đoán được tình hình bên trong, anh nói dõng dạc vào bộ đàm:

- Tất cả chú ý, chuẩn bị đánh úp vào phía trong!

Nghe được chỉ thị của Tống Hàn dành cho vệ sĩ, Lưu Hải Việt mới dám thở mạnh, y từng chạy qua đắng cay ngọt bùi nhưng chưa lần nào trong cuộc đời y lại căng thẳng đến như vậy, đi buông thõng tay khỏi vô lăng:

- Hải Anh đã khống chế được tình hình trong đó, mọi người đừng lo.

Bên trong nhà kho, màn đánh úp từ phía Tống Hàn giáng một đòn mạnh mẽ xuống lực lượng của Huỳnh Bách. Chỉ trong chưa đầy một chớp mắt, người của hắn đã ngã xuống như ngả rạ. Hắn không tin vào mắt mình. Lưu Hải Anh một tay đẩy Huỳnh Bách về phía một người vệ sĩ của Tống gia, ra lệnh:

- Đưa anh ta tới đồn cảnh sát, đừng giết.

Chết chóc rốt cuộc cũng không phải điều mà Hải Anh muốn, cô không nghĩ ngợi nhiều, lao ra như một cơn gió, Tống Hàn dường như còn khẩn trương hơn cô, anh cầm lấy áo vest khoác lên người cô, cúi đầu hôn lấy hôn để đôi môi đỏ mọng của cô, tay ôm ghì lấy thân hình nhỏ bé. Cô có thể cảm nhận được hơi thở bạc hà đầy nam tính và sự sợ hãi trong nụ hôn của anh. Chàng vệ sĩ của cô, cuối cùng vẫn ở bên cô, tạ ơn trời đất!

Mọi người cũng lần lượt xuống xe, ai nấy mắt đều đã đỏ hoe, nói lần này cô dũng cảm cũng không đúng. Nếu không có Tống Hàn hậu thuẫn tỉ mỉ phía sau, chắc cô cũng run sợ mà xuống nước với Huỳnh Bách rồi..

Nhiều năm về sau, cô vẫn thường xúc động ôm anh mà nói:

- Cảm ơn anh đã luôn bảo vệ em, chàng vệ sĩ của em!

_______________________________________________

10 năm sau..

Tại biệt thự màu trắng tinh khôi..

Một cô gái tóc ngắn bước ra từ phòng ngủ, bộ dạng uể oải, thân hình nhỏ bé phải vác thêm cái bụng bầu càng khiến cô trở nên dễ thương hơn, cô đưa tay bấm thang máy đi xuống tầng 1. Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt cô là một chàng trai tóc đen nhánh, chỏm tóc trên đầu vẫn cứ trường tồn theo thời gian và một người đàn ông béo tròn mặc bộ đồ màu cam rực cháy. Chàng trai tóc buộc chỏm mở lời trước:

- Chị Hải Anh, em thấy chị nhuộm tóc đen nên mới nhuộm theo đấy!

- Tôi là đã là mẹ 3 đứa con rồi, cậu nghĩ tôi để tóc hồng để con tôi cười cho à? Đồ ngu ngốc Trương Bá Duy này.

Người đàn ông còn lại xuýt xoa chiếc thang máy, chẹp miệng:

- Không hổ danh là đệ nhất yêu vợ Tống Hàn, sợ chị hãy đi dép tông lộp bộp làm mọi người đau đầu nên làm hẳn thang máy cho phù nhân đi!

- Là để cho baby trong bụng tôi ông hoàng thư kí Ngô ạ, anh ấy sợ tôi không may sẽ trượt chân. Hiểu chưa?

Đúng lúc đó, từ trong bếp, một người đàn ông đeo tạp dề bước ra, dù anh đã trong dáng nội trợ nhưng cơ bắp vẫn không che giấu đi được. Thoạt nhìn có vẻ phong độ nhưng khi nhìn hai nhóc tì sinh đôi đang bám lấy hai cánh tay anh, người ta lại không khỏi bật cười. Đúng là đàn ông, có con vào cái là hết cả phong độ. Hai nhóc tì này một trai một gái, như là phiên bản thu nhỏ của người đàn ông vậy. Không đợi ba mình lên tiếng, hai nhóc đã hót líu lo:

- Mẹ ơi, ba Tống Hàn làm đồ Nhật mẹ thích này!

- Mẹ ơi, ba Tống Hàn còn pha nước cam nữa, ngon cực kì luôn.

Hải Anh cười khổ nhìn 3 ba con, cô đi tới đưa tay:

- Anh đưa một đứa em bế cho!

Lập tức, cả hai nhóc đều vươn tay về phía mẹ, bé gái dẩu môi trước:

- Tống Hải Phong, anh phải nhường em.

- Không, Tống Hải Hà, em nghĩ xem, sau khi mẹ đẻ em bé, anh sẽ có 2 em, tính ra, level nhường nhịn của anh sẽ tăng lên gấp đôi. Nên trước khi mẹ đẻ, anh tạm thời không muốn nhường em.

Hai đứa trẻ đã được 4 tuổi nhưng ăn nói rất người lớn, có vẻ hai đứa thừa hưởng gen bố nhiều hơn mẹ. Sở dĩ hai đứa bé còn nhỏ tuổi thế là vì Hải Anh, cô muốn con mình được sống trong môi trường lành mạnh nhất có thể nên dành mấy năm bận bịu để chuyển nhượng các quán bar, sau đó với sự hỗ trợ từ Tống Hàn, cô đã thành lập được một công ty giải trí và cho Trương Bá Duy quyền điều hành.

Từ trong bếp, Lưu Hải Việt đeo tạp dề cũng đi ra, trên tay không hề phải bế ẵm cô cậu nhóc nào nhưng gương mặt vẫn rất bơ phờ. Đấy, kể cả con lớn rồi thì đàn ông có vợ vẫn suy sút phong độ đó thôi. Lưu Hải Việt đã tổ chức đám cưới hoành tráng 3 ngày 3 đêm cho Đặng Thanh Nhân, người vui nhất là tổ đội chim lợn, được xoã hết mình, quẩy tung đám cưới, múa quạt suốt 3 ngày 3 đêm. Tổ đội chim lợn sung sức tới nỗi kết thúc đám cưới thì cả hai cũng dắt tay nhau nhập viện vì kiệt sức. Đặng Thanh Nhân hạ sinh một bé trai đầu lòng, năm nay đã 10 tuổi, là sự kết hợp hài hoà giữa nét đẹp của bố và mẹ, cậu chàng lại rất ưu tú, biết chơi thể thao, học giỏi lại nấu ăn rất ngon. Cậu đi theo sau Hải Việt, làu bàu:

- Con đã bảo bố chỉ nên cho 500ml nước thôi, bố cho hẳn 1l nước, loãng hết cả sốt rồi.

- Lưu Hải Vũ, con đừng làm ồn nữa, con đấy, càu nhàu y hệt mẹ con rồi.

Đặng Thanh Nhân từ ngoài cửa đi vào dắt theo một bé trai bụ bẫm tầm 5-6 tuổi, đúng lúc nghe được câu này, nàng nhíu mày:

- Anh đang nói ai càu nhàu đấy?

Bé trai bụ bẫm bên cạnh chạy nhào vào lòng Hải Việt, tíu tít:

- Ba, đêm hôm qua con mơ thấy số 13.

Lập tức, Trương Bá Duy và thư kí Ngô đồng thành:

- Đánh đề số 13 thôi.

Hải Việt cười khổ:

- Con trai, kiếp trước con làm thầy bói hay sao mà kiếp này còn hay mơ thấy số thế?

Lưu Hải Vũ trầm ngâm, mãi mới lên tiếng:

- Cô Hải Anh, sao hai bé nhà cô không có lấy một điểm giống cô vậy?

Hải Anh đã thành công bế bé trai trên tay, gượng cười:

- Là cô đẻ thuê đấy!

Cô cũng phải cảm thấy may mắn vì con mình giống bố, con mình mà giống mẹ thì có lẽ chúng đã quậy tung nhà lên mà đập phá rồi. Riêng điểm này cô lại rất hài lòng.

Một đôi bạn già một nam một nữ dìu nhau đi vào, tuổi già sức yếu, Hải Vũ chạy ra đỡ hai người:

- Hai người đi đâu từ sáng tới giờ thế?

Người đàn ông già nua xoa đầu cậu bé, lên tiếng:

- Nhóc con, chúng ta đi dạo thôi.

- Ông quản gia, bà Hoan, hai người tập thể dục có cường độ thôi, tuổi này đừng cố quá.

Bà Hoan nhìn Hải Việt, mỉm cười:

- Cậu xem, con trai cậu mới nhỏ tuổi đã chu đáo thế này, sau này lớn lên gái theo xếp hàng dài trước cổng Lưu gia mất.

Lưu Hải Vũ không để tâm tới lời khen ngợi kia lắm, cậu bé chỉ tay ra phía xa:

- Xe của chú Louis đúng không ạ?

Hải Anh nghe xong, mới tá hoả:

- Chết rồi, Louis nhờ em nhắc mọi người hôm nay đi đón Triệu Tú Trinh, cô ấy chính thức được tại ngoại.

Tống Hàn cười khổ nhìn vợ mình, nắm lấy tay cô:

- Không sao đâu, Louis không tới nỗi bất cẩn mà chỉ nhắc một người trí nhớ kém như em đâu. Cậu ta nhắc anh rồi, anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Từ khi mang bầu, trí nhớ Hải Anh có hạn, làm chuyện gì cũng nhớ trước quên sau, may là có anh chồng luôn nhớ mọi thứ nhỏ nhặt cho cô.

Cô mím môi nhìn thứ mà Tống Hàn gọi là đã chuẩn bị sẵn. Tống Hàn hiểu ánh mắt của cô, nhún vai:

- Đây là Louis yêu cầu, anh vô can!

Quái gở! Nào là hoa chúc mừng ra tù, nào là bánh gato, rồi đỉnh điểm là tấm poster to đùng in chữ nổi:"Chúc mừng tự do", không khác gì đi concert của nghệ sĩ cả. Cô giật giật môi:

- Có nhất thiết như vậy không?

Dường như không ai có vấn đề, họ lần lượt lên xe, cả đoàn chuyển bánh về phía sở cảnh sát. Trong đó, Louis đã mặc bộ vest trắng tinh tươm, ngực đeo hoa cưới, tay cầm bó hoa tươi thắm, hắn bồn chồn không thôi. Hai đứa nhóc nhà Tống Hàn thấy thế, cũng góp vui:

- Chú Louis, có cần bọn cháu đi sau tung hoa cho không?

- Đúng, làm vậy cô Tú Trinh sẽ gật đầu làm vợ chú ngày lập tức.

- THE END-