Tên đầu trọc phất tay, mồm hét hết công suất:
- Lên đi các em! Đánh cho nó gãy chân khỏi về Lưu gia thì thôi!
Hải Anh không hề run sợ, cô cào cào tóc, ánh đèn của quán bar càng làm lộ màu tóc hồng rực của cô. Những tên lưu manh xông lên, phe cô cũng không phải dạng vừa, hai bên đều rất cân sức. Hải Anh thân ảnh tuy nhỏ bé nhưng di chuyển cực nhanh, từng bước ra đòn vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, đôi tay phang mạnh chai rượu vào đầu từng tên. Chỉ trong chốc lát, quán bar không chỉ ngập tràn mùi rượu mà còn xộc lên mùi máu tanh tưởi.
Minh Quân vẫn đứng lặng thinh quan sát cô, anh tự hỏi, 10 năm qua cô đã trải qua điều gì mà giao du với xã hội đen thế này? Nhìn qua là anh biết, cô không học võ bài bản, chỉ học chiêu nào dùng chiêu đó, nhưng dùng lực thì rất mạnh. Anh phải kéo cô ra khỏi vũng nhầy này thôi!
Tên đầu trọc nhìn Hải Anh đang lần lượt hạ những tên mạnh nhất của mình, hắn chỉ còn cách cuối cùng, khống chế cô bằng súng, hắn giơ súng bắn lên trần nhà, tiếng động lớn làm mớ hỗn loạn dừng lại, kể cả Hải Anh. Cô lùi một bước, lấy lại nhịp thở, nhếch môi:
- Anh trai, anh manh động quá rồi!
Tên đầu trọc chĩa súng thẳng về phía cô:
- Mày phải biết tự lượng sức chứ, bé con!
Hắn không nương tay, ngón tay cái nhấn mạnh, một viên đạn bay ra khỏi nòng súng. Giây phút ấy như ngưng đọng lại, cả quán bar chìm vào im lặng, bản thân Hải Anh cũng nhắm tịt mắt lại, thầm nghĩ:" Tạm biệt cuộc đời". Nhưng, viên đạn ấy không đi theo quỹ đạo vốn có, nó bay thẳng xuyên qua trần nhà, khẩu súng trong tay hắn cũng bay lên không trung rồi đáp xuống bàn tay thon dài của một người đàn ông áo đen, chỉ nghe được tiếng hét vang trời của tên đầu trọc:
- A...
Hắn gục xuống sàn, tay trái ôm lấy cổ tay phải, kêu lớn:
- Tên khốn khiếp- Hắn trừng mắt lên nhìn người đàn ông- Mày là ai, thằng nhãi kia?
Người đàn ông xoay xoay khẩu súng, cười khinh bỉ, một tay xốc cổ tên đầu trọc đứng dậy, tay kia cầm súng dí sát vào thái dương hắn, nói với âm lượng chỉ hắn nghe thấy:
- Về Tống gia, đừng làm loạn khi chưa có lệnh.
Tên đầu trọc mặt mũi tái mét, mồ hôi chảy đầm đìa, liên tiếp gật đầu. Người đàn ông áo đen hài lòng, ném hắn qua một bên, đôi chân thon dài tiến thẳng đến, đứng trước mặt Hải Anh. Cô vẫn chưa hoàn hồn sau cú chết hụt vừa rồi, cứng đơ người, không còn hơi sức nói nên lời. Người đàn ông đứng trước mặt cô không hề có mùi rượu, cũng không có mùi máu tanh, người anh tràn ngập mùi bạc hà và mùi thuốc lá nhàn nhạt. Anh ôm lấy cô, nhẹ giọng:
- Đừng sợ, có tôi đây!
Cô được kéo vào lòng anh, nghe nhịp tim đập trầm ổn của anh, cô hơi mở miệng:
- Quân..
Anh buông cô ra, quan sát kĩ sắc mặt cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô hỏi anh:
- Sao anh lại tới đây?
- Tôi tới để bảo vệ em.
Cõi lòng như được sưởi ấm, anh là người đầu tiên mang cho cô cảm giác an toàn đến vậy. Không ai nghĩ được, câu nói này sẽ theo cô cả đời.
___________________________________________________
Rời khỏi quán bar, Minh Quân chịu trách nhiệm lái xe, Thanh Nhân và Hải Anh ngồi sau. Thanh Nhân vẫn hoảng sợ vì vụ việc vừa rồi, ôm lấy cô khóc thút thít. Hải Anh đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ ngồi yên nhìn về phía trước. Sau khi đưa Thanh Nhân về nhà an toàn, cô chuyển lên ngồi ghế phụ, ánh mắt dán chặt lên người anh. Anh lái xe, không nói một lời. Cả không gian trong chiếc xe rộng lớn chìm vào im lặng, cuối cùng, cô mở lời trước:
- Cảm ơn anh.
Anh đáp lại nhàn nhạt:
- Bổn phận của tôi, thưa tiểu thư!
Bầu không khí lại rơi vào im lặng lần nữa, cô ngột ngạt chết mất, nhớ tới anh trai và ba, cô hoảng hốt:
- Anh.. Quân.. Ba và anh tôi biết chưa?
Minh Quân không đáp. Cô vẫn tiếp tục:
- Xin anh, đừng nói với hai người đó, tôi sẽ chết chắc!
Anh vẫn không đáp, anh không nói thì họ cũng sẽ biết. Cô đường đường là Lưu tiểu thư, lại đi làm chị đại quán bar, đánh nhau, bị đối thủ sử dụng súng, việc này rất khó xử lí. Nếu Lưu gia biết, họ sẽ bịt mồm tất cả những người trong quán bar lại, tin đồn sẽ không lan xa, nhưng nếu giấu Lưu gia thì tin đồn sẽ càng lan xa, lúc đó lại càng khó khăn hơn. Lưu Bằng còn đang chuẩn bị tham gia tranh cử chính trị, nếu không phải sợ con gái làm loạn ảnh hưởng đến hình ảnh, ông đã không thuê vệ sĩ.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước cổng biệt thự, đội bảo vệ an ninh đồng loạt chạy ra, cô không thể ngồi yên nữa:
- Chết chắc tôi rồi!
Chiếc xe tiến thẳng vào sân chính, cô không mở miệng, không kêu ca gì nữa vì tim cô đang đập rất nhanh, chỉ sợ mở miệng là tim sẽ bay ra ngoài. Từ xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hải Việt, y đứng khoanh tay, gương mặt lạnh tanh.
Minh Quân xuống xe, cúi đầu chào y:
- Lưu giám đốc!- Rồi anh nhanh chân chạy qua ghế phụ mở cửa xe cho cô- Lưu tiểu thư, xin mời!
Hải Anh cúi thấp đầu, mím chặt môi, chậm rãi bước xuống xe, lê bước nặng nề tiến về phía anh trai. Y đứng từ xa nhìn cô, thật muốn nghiền nát cô tại chỗ, quần áo thì hở chỗ này, rách chỗ kia, tay chân dính máu, nét tươi sáng trên gương mặt cô gái 17 hằng ngày hoàn toàn biến mất. Khi còn cách y vài bước, cô dừng chân, bản thân cô cũng đang run sợ đây!
"Bốp"- một bạt tai mạnh giáng xuống từ Hải Việt, cô lảo đảo ngã xuống đất, Minh Quân mặt không biến sắc, vẫn đứng từ xa gập đầu nghiêm chỉnh. Theo sau cái bạt tai là giọng nói đanh thép của y:
- Lưu Hải Anh, em giỏi lắm! Việc làm của em, không chấp nhận nổi!
Cô không kêu đau, cũng không cãi lại, vì sau trận đánh nhau, cô cũng mệt rồi, thêm cú bạt tai vừa rồi lại càng làm cô cạn kiệt sức lực. Giờ y có đánh chết cô chắc cô cũng không hé miệng. Từ xa, Lưu Bằng đi tới, giọng nói ôn tồn:
- Được rồi, tuổi trẻ mà!- Ông đỡ con gái đứng dậy- Cho nó trải đời vài lần thế này cho quen.
Lưu Bằng vỗ vai y, lướt qua, đỡ Hải Anh lên phòng. Minh Quân cúi đầu với y một cái, cũng đi theo sau Hải Anh.
___________________________________________________
- Cậu vào đây đi!- Lưu Bằng vẫy vệ sĩ đang đứng ngoài cửa phòng vào.
Ông nhìn Hải Anh đang tẩy trang, nói tiếp:
- Cậu nghĩ nên phạt con bé như nào?
Hải Anh hơi dừng động tác, nhưng cô là người có gan ăn cắp có gan chịu đòn, nên cũng yên lặng đợi hình phạt. Minh Quân không nhìn cô, anh bật nút trên bộ đàm, giọng nói đầy nam tính:
- Tất cả nâng mức độ bảo vệ từ cấp A lên cấp S, không cho phép Lưu tiểu thư rời biệt thự một bước!
Cô trong lòng thầm cảm ơn anh, anh cứu cô, sau đó anh lại giúp giảm hình phạt của cô. Lưu Bằng hơi ngớ người, cười sảng khoái, vỗ vai anh:
- Minh Quân! Cậu đúng là chàng trai ta tín nhiệm nhất!
Anh cúi đầu:
- Tôi xin chịu phạt hình thức S vì để Lưu tiểu thư gặp nguy hiểm.
Một lần nữa, ông ngây người, gượng cười:
- Tất nhiên phải phạt cậu thật mạnh rồi!- Ông nghĩ nghĩ- Trở về khu huấn luyện, nhận hình phạt thể lực. Vệ sĩ khác sẽ đến thay cậu, còn cậu, sẽ được điều ra đảo trông coi mỏ của công trình mới.
- Tuân lệnh, Lưu chủ tịch.
Sau đó, anh quay lưng rời đi, lưng anh vẫn thẳng tắp như vậy, đầu vẫn ngẩng cao như thế. Trong lòng cô dấy lên cảm giác có lỗi, lại có gì đó xót xa, lại có gì đó đau đớn. Lưu Bằng vuốt tóc cô:
- Con đừng sợ chuyện hôm nay, ta sẽ lo ổn thỏa. Ngày mai vệ sĩ khác sẽ đến, con ngủ đi!
Ông về thư phòng, cô vẫn ngồi trên bàn trang điểm, nhìn mình trong gương. Tay vẫn cầm miếng bông tẩy trang, cô vô hồn một lúc thật lâu, cô nhớ tới ánh mắt anh lần đầu nhìn cô, nhớ tới vẻ mặt anh lúc tập trung và đặc biệt, nhớ tới câu nói của anh đêm nay:"Tôi tới để bảo vệ em". Đã thế, vừa rồi anh ra đi không lời tạm biệt, một ánh mắt trao cô cũng không có. Bất động suy nghĩ suốt mấy tiếng, cô nhìn đồng hồ, đã là 6h sáng. Đứng dậy với đôi chân tê buốt, lưng như muốn gãy, cô phải giữ anh lại, bằng mọi giá!