Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 22: Con người mới




- Hải Anh? Em tỉnh rồi?

Tiếng nói khàn khàn đầy sốt sắng của người đàn ông vang lên giữa gian phòng xung quanh là màu trắng rộng lớn. Hải Anh từ từ động đậy mí mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà trắng tinh, cô nhìn tấm chăn trắng đang đắp trên cơ thể mình, cơn đau phát ra từ lồng ngực kéo cô trở về với thực tại tàn khốc. Hải Anh nghiêng đầu nhìn người đàn ông, thều thào:

- Anh trai..

- Ừ, anh đây!-Y nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dụi trán mình vào tay cô. Đối với y, Hải Anh chính là bảo vật duy nhất trên thế giới này.

- Em muốn ngồi dậy!

Có lẽ do nằm quá lâu, lưng của cô nhức mỏi, cô thật sự muốn ngồi dậy nhưng vết trúng đạn khiến cơ thể cô gần như bị rút cạn năng lượng. Hải Việt nhẹ nhàng giúp cô ngồi dậy, trước đó y đã đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói tình trạng của cô đã ổn định, chỉ còn chờ cô chịu tỉnh lại nữa thôi. Hải Anh quan sát căn phòng, ti vi, tủ lạnh, điều hòa, đồ ăn.. đầy đủ không khác gì trong khách sạn, cũng đúng thôi, đây là bệnh viện tư nhân duy nhất thuộc Lưu gia, cô lại là Lưu tiểu thư, tất nhiên phải được hưởng phòng VIP của VIP rồi. Phía sofa đối diện, Trương Bá Duy cùng Đặng Thanh Nhân đã lăn ra ngủ, mỗi người một đầu ghế, gương mặt đầy mệt mỏi, họ đã thức thâu đêm đợi kết quả phẫu thuật, rồi lại thức suốt cả một ngày để đợi cô tỉnh lại. Hải Anh nhìn đồng hồ treo tường, đã là 8h tối, cô đã ngủ lâu như vậy sao? Cô lên tiếng:

- Em.. ngủ trong bao lâu rồi?

Hải Việt tay rót nước cho cô, trả lời:

- Cũng không lâu lắm! Từ khi em qua nguy kịch tới khi tỉnh lại, chắc tầm..12 tiếng!

Cô sực nhớ ra mình không phải người duy nhất trúng đạn, còn có.. Lưu Bằng. Nhìn ra được sự hốt hoảng trong mắt cô, y gật đầu nhẹ:

- Ba.. đi rồi!

Cô không khóc, không gào thét, lặng lẽ cúi đầu ngơ ngác nhìn các ngón tay hơi run của mình, cuối cùng thì mọi thứ cũng diễn ra theo đúng như những gì nó nên như vậy, mạng đổi mạng, chỉ vì sự hiểu lầm mà ba cô ra tay giết ba anh, hiểu làm nhỏ tạo nên thù hận lớn, chính tay anh đã nhuốm máu ba cô, để trả thù cho cha mình. Còn cô và anh, hai người vẫn sống, nhưng là ở hai thế giới khác nhau. Hải Anh ngẩng đầu nhìn người thân còn lại duy nhất của mình, Lưu Hải Việt, y mặc một bộ trang phục đen từ đầu tới chân, gương mặt tuấn tú trở nên hốc hác hẳn đi. Cô muốn hỏi Lưu Minh Quân đang ở đâu, nhưng bản thân cô biết, cô và anh, không thể cùng nhau nữa rồi. Hải Việt xót xa nhìn em gái, có lẽ cô đã đau tới mức không rơi nổi một giọt nước mắt nữa, y vuốt tóc cô:

- Còn có anh trai ở đây!

Y mở hộc bàn cạnh giường, lấy ra một chiếc khăn tang trắng:

- Vì em chưa tỉnh lại nên anh phải giao cho thư kí đưa thi thể ba về, nhưng em tỉnh rồi, anh sẽ tự tay làm việc đó. Em nghỉ ngơi đi, sáng mai mang khăn này đi viếng ba nhé!

Hải Việt nói rồi cũng tự đeo khăn tang, bước ra khỏi phòng bệnh của cô. Bóng y vừa khuất xa, cô như đổ sụp xuống, cả cơ thể run lên từng hồi đau đớn, người ba yêu dấu của cô đã ra đi, cô là một phần tác nhân. Tuy Lưu Bằng không phải ba cô, ông cũng chính là người đã nuôi nấng cô, chiều chuộng cô, cho cô sự sống tới ngày hôm nay. Người đàn ông đầu tiên cầm tay cô những bước đi đầu tiên là ba, người đàn ông đầu tiên vỗ về cô là ba, ba không có đôi tay dịu dàng, nhưng ông luôn cố gắng lau nước mắt cô một cách dịu dàng nhất. Tình cảm của ông dành cho cô, có trời có biển chứng giám. Nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm cả tấm chăn, cô nhìn chiếc vòng tay ngự trị trên cổ tay nhỏ bé của mình, lòng đau như cắt, tiếng khóc càng trở nên bất lực hơn.

Đặng Thanh Nhân bị đánh thức, nàng mở mắt nhìn cô gái nhỏ bé đang ôm mặt khóc trên giường, nàng tiến lại gần, ôm Hải Anh thật nhẹ:

- Hải Anh..

- Thanh Nhân! Ba tớ đi rồi.

Thanh Nhân nghe cô nói, mắt ướt nhòe, gật nhẹ đầu:

- Tớ biết! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hải Anh cảm nhận được nước mắt của Thanh Nhân, cô cố gắng gạt đi nước mắt của mình, hít thở thật sâu:

- Tớ đói rồi!

- Cậu muốn ăn gì? Tớ sẽ đích thân làm cho cậu!

Cô suy nghĩ một lúc, cô muốn ăn đồ Nhật, nhưng là do người khác làm, sau đêm đầu tiên, cô đã hỏi Minh Quân về đầu bếp tại Lưu gia, anh chỉ trả lời qua quýt là do anh đuổi đầu bếp đi để anh nấu cho cô. Cô kiên định:

- Cháo đi!

Thanh Nhân gật mạnh đầu, bước nhanh tới chỗ Bá Duy, đập đập cậu ta vài cái:

- Dậy! Về nhà nấu cháo cho Hải Anh!

Bá Duy vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, miệng nói liên miên:

- Ơ ơ? Chị tỉnh rồi à? Cháo?-Cậu nhìn sang Hải Anh.-Chị, bọn em về nấu cháo rồi quay lại ngay nhé!

- Ừ!-Hải Anh mỉm cười gật đầu. Ngoài Hải Việt ra, cô vẫn còn hai người đồng chí kề vai sát cánh này mà.

- Đi thôi đi thôi.-Bá Duy nhanh thoăn thoắt kéo Thanh Nhân đi.

Cô cào cào mái tóc một cách mệt mỏi, có lẽ do tác dụng của thuốc giảm đau và trận khóc vừa rồi, cô cảm thấy mệt mỏi hẳn. Hải Anh từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một người đàn ông mặc vest đen tiến vào, hôm nay có điều khác, áo sơ mi bên trong là màu xanh đen. Anh ta khẽ khàng bước đến bên giường bệnh, ánh mắt xót xa cô gái nhỏ bé trở nên gầy tọp hẳn đi, anh khom người hôn nhẹ lên tóc, lên trán cô. Anh nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Hải Anh, thở dài một hơi đầy não nề, anh rút một tờ giấy note trên bàn, nắn nót viết:"Công chúa của anh, cho anh 3 ngày, anh sẽ cưới em!-Lưu Minh Quân" rồi nhanh chóng rời đi.

Hải Anh vẫn trong cơn mơ, cô mơ thấy anh tới, mơ thấy anh hôn lên trán cô và vuốt ve mái tóc cô, cô không muốn tỉnh, vì tỉnh dậy sẽ không còn thấy anh nữa.

Một lúc sau, điện trong căn phòng được bật lên, mùi đồ ăn nghi ngút đánh thức Hải Anh. Cô khó khăn mở mắt:

- Nấu xong rồi sao?

Giọng đàn ông trầm ấm vang lên:

- Ừ, em thế nào rồi?

Cô ngạc nhiên nhìn anh trai đang cầm hộp đựng đồ ăn, ngó xung quanh. Y lên tiếng:

- Bá Duy và Thanh Nhân đang ở Lưu gia, họ nói anh vào đây chăm em, còn họ sẽ lo chuẩn bị cho sáng mai.

- Vậy cũng được.

Hải Việt đặt hộp cháo nóng hổi lên bàn, ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo khi nhìn thấy tờ note trên bàn, nhưng Hải Anh không phát hiện ra điều đó, cô vẫn đang chăm chú nhìn vòng tay của mình. Y liếc cô, tiện tay vo tờ giấy note để vào túi quần mình, mở hộp cháo, dịu dàng đút cho cô.

Y không muốn cô dây dưa với người đàn ông họ Tống kia nữa, nhưng y đâu biết, hành động tưởng như tốt đẹp của y, lại khiến trái tim của cô đóng sập lại, đau khổ triền miên suốt mấy năm trời.

Đám tang của ba cô, anh không tới.

Một tuần sau, anh cũng không có mặt.

Ngày cô tốt nghiệp trung học, anh đã trở nên biệt tăm.

_______________________________________________________________

3 năm sau..

Buổi tối muộn, tại một quán cafe sang trọng nằm trên con đường X sầm uất,

Một bartender tóc buộc chỏm, đeo tạp dề đồng phục của quán chăm chú làm việc, từng động tác điêu luyện đầy dứt khoát. Sau một hồi pha pha lắc lắc và trang trí, cậu mang ra bàn gần đó, dẻo miệng khéo léo:

- Mời anh chị dùng! Chúc anh chị ngon miệng.-Cậu ta không quên nở nụ cười thảo mai với khách hàng.

Chàng trai nhìn về phía khuât nhất của quán, một cô gái mặc áo khoác đen đang ngồi vắt chân đầy bất cần, bàn tay khuấy nhẹ ly cafe trên bàn nhưng không hề động vào một ngụm. Cậu thở dài một hơi, tiến tới ngồi đối diện với cô:

- Chị, cũng sắp đóng cửa quán rồi, đi nhậu chút nhé?

Cô gái xinh đẹp vẫn nhìn vào ly cafe đã nguội ngắt trên bàn, chiếc mũ lưỡi chai đen che một nửa khuôn mặt trắng trẻo, cô nhếch môi:

- Bá Duy, làm ông chủ mà tinh thần ăn chơi vẫn tràn trề quá nhỉ?

Bá Duy biết đây là biểu hiện của sự đồng ý, đang định nói thêm vài câu thì có người bước vào quán. Cậu đứng dậy:

- Chị đợi một lúc nữa nhé, nốt khách này thôi.

Cô gái nhìn theo Bá Duy, bao năm trôi qua, cậu ta vẫn trung thành với kiểu đầu trẻ trâu đó, nói thế nào cũng không chịu bỏ cái chỏm nhí nhảnh trên đầu xuống. Gương mặt cô gái bỗng lạnh toát khi nhìn thấy người khách vừa bước vào, nụ cười đầy nguy hiểm, cô đứng lên, tiến tới quầy thu ngân. Người khách vừa bước vào là một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, làn da màu mỡ. Cô chướng mắt, cầm chiếc ghế gần đó đập thẳng vào đầu ông ta khiến ông ta ngã lăn xuống đất, ôm đầu đang chảy máu xối xá, sợ hãi nhìn cô gái trước mặt, ông ta lắp bắp:

- Cô.. Lưu Hải Anh! Không phải cô vào tù rồi sao?

Cô gái tên Lưu Hải Anh không ngần ngại giẫm mạnh vào tay ông ta, người ở đó còn kinh hãi nghe được tiếng xương khớp vỡ vụn. Cô kéo lê ông ta trên sàn đất, đi vào sâu trong quán, nói vọng lại:

- Trương Bá Duy, nhờ cậu giải quyết ở đây. Bể kèo nhậu đi, tôi có việc để làm rồi!

Cô lôi người đàn ông theo lối cửa sau của quán, dẫn ra một góc nhỏ tối tăm đầy rác rưởi. Cô ném mạnh ông ta vào bãi rác, ngồi xổm xuống, ánh mắt khát máu:

- Ngô chủ tịch, ông nghĩ giờ này tôi nên ở trong tù sao?

Ngô chủ tịch đau đớn, không nói nên lời, chỉ biết nhìn Hải Anh với ánh mắt khẩn khoản cầu xin. Cô rút từ trong túi áo ra một con dao găm sắc lẹm, phẩy một được nhẹ trên cổ ông ta, nghiến răng:

- Tôi ở tù, thì ông cũng phải ở dưới địa ngục! Ngô tiểu thư nghe nói sắp lấy chồng tài phiệt?

- Xin cô, coi như tôi xin cô. Năm đó tôi vì một phút bồng bột mà kiện cô, tôi sai rồi, xin cô tha cho chúng tôi..

Lại nói, ngày tốt nghiệp trung học, cô nàng tiểu thư Ngô gia đã tới trước mặt Hải Anh, buông lời cay đắng:

- Lưu tiểu thư có ô dù bố tranh cử bộ trưởng, bây giờ chắc thất thế rồi nhỉ? Thật đáng thương, gì cũng có thời thôi, tiểu thư của tôi ạ!-Cô ta còn cố tình vuốt má Hải Anh một cách khiêu khích.

Không còn vệ sĩ, không còn Lưu Minh Quân bên cạnh, tính tình Hải Anh trở về như ban đầu, cô không ngần ngại bẻ gãy tay của Ngô tiểu thư trong chớp mắt, giẫm nát đôi tay ngọc ngà của cô ta. Ngô chủ tịch lập tức kiện Lưu Hải Anh, con gái ông sinh ra để đánh đàn piano, lại để một con nhỏ ngỗ nghịch phá nát trong giây lát. Lưu Hải Việt tìm ông để hòa giải nhưng ông ta căm thù cay đắng cô, thậm chí còn đút lót tiền cho cục trưởng, trong một lần đi công tác, ông nhận được thông báo từ nhà đó là Lưu Hải Anh đã lãnh án 5 năm tù.

Ngày hôm nay gặp cô tại nơi này, ông không những bất ngờ mà còn rất kinh hãi.

Cô dứt khoát tháo mũ lưỡi chai, Ngô chủ tịch nhìn cô. Không còn mái tóc hồng rực rỡ, không còn đôi mắt to tròn long lanh, cũng không còn đôi môi hồng, trước mặt ông là một con quỷ đúng nghĩa, mái tóc dài uốn xoăn đen nhánh, đôi mắt thâm quầng lờ đờ, khóe môi còn dính vệt máu. Cô chỉ vào mình:

- Ông nhìn rõ rồi chứ? Lưu Hải Anh! Thật ngu ngốc, chỉ một thông báo nhảm nhí mà ông cũng tin sao? Cái gì mà tù 5 năm?-Hải Anh cười khinh bỉ.-Giả dối hết đấy! Tôi vẫn tự do, thậm chí, còn bẻ gãy tay vô số người nữa..

Vừa dứt lời, cô bẻ ngược tay của người đàn ông, tiếng "rắc rắc" và tiếng thét kêu lên khiến người ta rùng mình.

Cô đạp mạnh vào bụng ông ta:

- Bụng cũng nhỏ nhỉ? Ăn ít thôi, để thiên hạ hưởng với!-Lại một cú đạp điếng người.-Tôi chờ động thái của ông vào ngày mai.

____________________________________________________________

Sáng hôm sau, khắp các mặt báo lan truyền tin tức Ngô chủ tịch vu không cho Lưu Hải Anh vào 3 năm trước, cánh phóng viên và người dân tập trung la liệt trước cổng của Lưu gia xem trò vui. Trên kênh truyền hình quốc gia, người ta còn phát trực tiếp cảnh Ngô chủ tịch quỳ gối trước cổng biệt thự trắng của Lưu gia để xin lỗi.

Tại trụ sở Tống gia..

Một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn làm việc sang trọng, trên bàn có một tấm bảng quyền lực"Tống Hàn-chủ tịch", anh chăm chú nhìn cảnh quay trên màn hình ti vi, day day hai thái dương đau buốt:

- Lưu Hải Anh.. sao ra nông nỗi này..

"Cốc cốc cốc"-tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông bụng phệ tiến vào, ông ta cúi đầu kính cẩn:

- Tống chủ tịch-Ông ta đưa ra một tập giấy dày cộp.-Đây là báo cáo tình hình của Lưu tiểu thư trong tháng này, cô ấy đã thâu tóm được thêm 3 quán bar trên đường Y, và một số chi tiết khác nữa, lần này có cả ảnh ạ! Còn đây là thông báo dạy học tại trường đại học Z, trước khi muốn chuyển tiếp dạy học tại nước ngoài, ngài cần lưu chân tại đây thêm 2 năm để lấy bước đệm ạ, đây là cách duy nhất.

Tống Hàn cầm lấy tấm ảnh trên bàn, ánh mắt lóe lên tia đau đớn. Trong ảnh chính là người con gái anh yêu thương, cô có tan thành tro bụi anh cũng nhận ra cô, cô mặc áo khoác dạ đen dài tới đầu gối, đi đôi giày cao cổ đen, tóc được búi lên che đi bởi chiếc mũ lưỡi chai, gương mặt toát lên sự lạnh lẽo..