Lưu Hải Việt nhìn em gái và vệ sĩ vẻ mặt tự hào đang nói trên ti vi kênh chính trị quốc gia, trong lòng y nổi lên sự bức xúc cùng cảm giác ghen tuông không hề nhẹ. Y yêu thương cô đến thế, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình yêu trong mắt y. Lưu Bằng mở cửa đi vào, thằng con trai của ông ngày càng khó hiểu, ông lên tiếng:
- Con đấy, lo cho công việc đi, sau sinh nhật Hải Anh là tranh cử chính thức, con đừng làm gì quá đáng.
- Con biết rồi, thưa ba.
- Còn nữa, con bé Thanh Nhân đó còn tìm con không?
Y nghĩ tới cô gái đó, nhếch mép:
- Ba, con bé đó không có cửa vào Lưu gia, ba đừng suy nghĩ nhiều.
- Ba lại thấy nó cũng ổn đó chứ!
- Con chỉ muốn cưới duy nhất Hải Anh, ba không thể làm lung lay suy nghĩ con được đâu.-Anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Lưu Bằng thở dài một hơi, kí ức từ nhiều năm về trước ùa về trong đầu..
Lưu Bằng, Tống Văn Lâm và Trịnh Mỹ Lệ đều là những người bạn chơi thân với nhau từ thời thơ ấu. Trịnh Mỹ Lệ là người con gái tinh anh, nhanh nhẹn, đặc biệt học hành rất giỏi, đều đứng đầu trường và trở thành khao khát của những chàng trai mới lớn. Tống Văn Lâm yêu mến bà nhưng bà nào đâu hay biết. Năm 18 tuổi, ba người tốt nghiệp cấp ba với tấm bằng đỏ chói trên tay, Tống Văn Lâm lấy hết can đảm đứng ra tỏ tình Trịnh Mỹ Lệ, tiếc là, bà ta đã từ chối với lí do:"Xin lỗi cậu, người tớ thích là Lưu Bằng". Đúng lúc đó, Lưu Bằng đính hôn cùng con gái của Hoàng gia là Hoàng Tuyết Hoa theo yêu cầu của cha mẹ. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau một thời gian, một đứa nhóc ưu tú tài hoa được sinh ra mang tên Lưu Hải Việt. Lúc đó, ông còn trêu Tuyết Hoa:
- Đứa con thứ hai em muốn là trai hay gái?
- Chúng ta quyết định được sao?
- Em cứ nói đi?
- Hay vẫn là con trai tiếp đi, chúng ta sẽ đặt tên là Lưu Hải Anh!
Mỹ Lệ nhìn Lưu Bằng xây dựng gia đình đầm ấm, hạnh phúc, bà chọn cách ra đi, ra đi để quên được Lưu Bằng, ra đi để giải thoát cho bản thân. Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, Tống Văn Lâm dằn vặt mình về chuyện này, luôn trách mình tại sao không cố níu bà ở lại, hắn ngày ngày lui tới quán bar để giải sầu, với mong muốn quên đi người con gái tên Trịnh Mỹ Lệ kia, trong cơn say, hắn đã phát sinh tình một đêm với một cô gái, nhưng tình yêu của hắn dành cho Mỹ Lệ quá lớn, hắn nhất quyết không chịu trách nhiệm. Để rồi, sau 9 tháng, một đứa trẻ vừa lọt lòng còn đỏ hỏn được đặt trước cổng nhà hắn, đứa trẻ ấy càng lớn lên càng giống hắn, và cậu bé tên Tống Hàn.
Tống Hàn từ bé đã bộc lộ khả năng tư duy hình học thiên bẩm của mình, cậu thích đắm mình trong những khối hình hộp, thích nghiên cứu những bản thiết kế nội thất.. Tống Văn Lâm hoàn toàn hài lòng với cậu con trai này, hắn đã nghĩ, cuộc đời hắn, có cậu bé là đủ rồi, nhất quyết không tiến thêm một bước. Cho đến khi Trịnh Mỹ Lệ trở về, bà không những xinh đẹp hơn xưa mà còn tài năng hơn, trái tim của bà vẫn thế, một lòng dành cho Lưu Bằng. Bà không thể chống mắt lên nhìn nữa, bà lái xe đâm chết Hoàng Tuyết Hoa, khi đó Tuyết Hoa đang mang trong mình cốt nhục thứ hai của Lưu gia. Vợ mất mang con đi theo, Lưu Bằng lại một lần nữa rơi vào hố đen của sự tuyệt vọng, Mỹ Lệ biết, đây chính là cơ hội của mình, bà tìm tới ông, một lần nữa đưa ông rơi vào bể tình.
Ngày cưới của hai người, Tống Văn Lâm đưa con trai tới dự, nhìn người phụ nữ trong chiếc váy cô dâu kiều diễm, hắn nhận ra, mình chưa bao giờ quên Mỹ Lệ cả, nhưng hắn không thể làm điều có lỗi với Tống Hàn. Đêm tân hôn đó, Trịnh Mỹ Lệ bị côn đồ cưỡng bức, ai cũng cho rằng đó chính là do Tống Văn Lâm làm. Nể tình bạn bè, Lưu Bằng không điều tra thêm nhưng tình cảm anh em cũng nhạt dần. Trịnh Mỹ Lệ phát hiện mình có bầu, bà như phát điên, không chịu ăn, không chịu uống.. Lưu Bằng thầm rủa Tống Văn Lâm, nhưng dù sao bà ta cũng là vợ ông, ông cũng đã có Lưu Hải Việt là người nối nghiệp rồi, đâu cần làm quá lên vậy.
Ngày đứa trẻ trong bụng ra đời cũng là ngày Mỹ Lệ từ giã cõi đời, bà quá ốm yếu, nhưng vẫn nhất quyết sinh ra đứa con này. Lưu Bằng xót vợ, ông khóc hết nước mắt, nhìn đứa bé nằm trong lồng kính, ông sẽ hết lòng nuôi đứa bé này thay vợ. Ông quyết định đặt tên bé là Lưu Hải Anh, coi như đáp ứng nguyện vọng của người vợ đầu tiên. Trộm vía Hải Anh rất khỏe mạnh, ít khi ốm vặt, càng lớn lên càng tinh nghịch giống Trịnh Mỹ Lệ, chỉ là ADN của cô không trùng khớp với ông, không phải là con ruột. Trong một lần đi làm về sớm, ông phát hiện một chàng thanh niên từ Tống gia lẻn sang nhà ông chơi đùa cùng con gái mình, hỏi ra thì nhân công làm vườn nói đó là Tống Hàn, ông thầm nghĩ:"Tống Văn Lâm quá đáng chưa đủ sao mà con để con trai mình làm loạn ở Lưu gia?".
Ngay lập tức, ông thu thập đầy đủ bằng chứng buộc tội trốn thuế của Tống gia, cho người giết chết Tống Văn Lâm ngay trong đêm hôm đó. Một đêm đầy ám ảnh mỗi khi nghĩ lại của Tống Hàn, anh đang ngủ thì nghe tiếng động lớn, chạy xuống thì đã thấy thi thể đẫm máu của ba mình trên sàn, theo sau là tiếng xe cảnh sát gầm rú vang trời, màn hình ti vi hiện lên tin tức trốn thuế của Tống gia. Tống Hàn của năm 17 tuổi chỉ biết máu, nước mắt và những lời xỉ vả, buộc tội của quần chúng, thứ duy nhất làm anh mỉm cười mỗi khi nghĩ lại năm tháng kinh hoàng đó chính là nụ cười của Lưu Hải Anh. Và đó cũng chính là động lực khiến anh sống tiếp tới tận ngày hôm nay.
Trở lại với thực tại, Lưu Bằng chợt nhớ ra người con trai năm ấy, ông liền gọi cho thư kí:
- Giúp tôi điều tra về Tống Hàn, hiện giờ cậu ta đang ở đâu và làm gì!
Chưa đầy 10 phút sau, thư kí bước vào mang trên tay tập tài liệu, báo cáo::
- Thưa Lưu chủ tịch, Tống Hàn là con trai duy nhất của Tống Văn Lâm, mọi thông tin về anh ta đều được Tống gia che lấp, thông tin duy nhất tôi có thể điều tra được là anh ta học ngành kiến trúc, hiện tại đang thiết kế cho các công trình của Tống gia, đã đính hôn với một người phụ nữ tên Triệu Tú Trinh, cả hai đều không lộ mặt trước công chúng.
Lưu Bằng vốn dĩ không để ý tới cậu bé năm đó, chỉ nhìn qua cậu ta, không hề có trí nhớ sâu sắc về ngoại hình cũng như gương mặt của Tống Hàn..
_______________________________
Tại trường trung học B..
Giữa trời nắng như đổ lửa, cái nắng của 12 giờ trưa như muốn giết chết con người, học sinh ùa ra từ các lớp học như đàn ong vỡ tổ. Hải Anh bay thật nhanh qua phòng thi của Đặng Thanh Nhân, tíu tít:
- Thanh Nhân! Làm bài tốt chứ?
Đây là câu hỏi quen thuộc của cô mỗi khi thi xong, cho dù cô không được làm bài thi thì cũng luôn luôn hỏi han Thanh Nhân như vậy. Thanh Nhân tay thu dọn đồ đạc, gật gật đầu:
- Ừ, cũng ổn!-Nàng ngó ngó phía sau-Trương Bá Duy đâu, không đi với cậu sao?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, giữa dòng người đang đứng chen chúc nhau tại hành lang, một chỏm tóc hồng hồng xanh xanh hiện ra, do Trương Bá Duy cao 1m8 nên rất dễ dàng nhận ra giữa đám đông. Cậu ta luồn lách một cách điêu luyện, chạy thẳng tới chỗ hai cô gái, thở hồng hộc:
- May quá! Hai người chưa về, làm bài tốt chứ?
Hải Anh nhếch môi:
- Cậu thiêng thật đấy, sau này cậu chết, tôi đốt hương muỗi chắc cậu cũng hiện về!
- Không cần đâu, chị hút một hơi vape hay thuốc lào em cũng sẵn sàng trở về chơi với chị!
Thanh Nhân biết hai người lại chuẩn bị đấu khẩu, nàng lên tiếng:
- Thôi, hai người đói chưa? Đi ăn thôi!
Trương Bá Duy vẫn thói quen mồm miệng nhanh hơn não, lanh chanh:
- Không được, chị đại phải đi ăn cùng anh vệ sĩ đẹp trai chứ!
Ngay lập tức một cú đấm thấu trời giáng xuống cậu, Hải Anh làu bàu:
- Cậu.. nói bé thôi..
Bá Duy định cãi lại nhưng khi nhìn thấy thân ảnh đen đầy sự phong trần đang tiến tới từ xa, ánh mắt cậu sáng rực lên, cậu thật sự nghi ngờ về giới tính của mình rồi. Hải Anh và Thanh Nhân cùng quay đầu lại theo hướng nhìn của Bá Duy, Lưu Minh Quân đang tiến về phía họ, áo vest ngoài đã được cởi ra do trời nóng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu, đôi chân thon dài sải từng bước vững chãi, tay đút túi quần càng lộ nét phong trần. Khi còn cách vài bước, Hải Anh ôm chầm lấy anh, cọ cọ đầu vào ngực anh. Minh Quân cười cười, xoa đầu cô, hỏi:
- Mệt không?
Anh không hỏi cô thi tốt không, mà anh chỉ hỏi cô mệt không, tức là anh quan tâm tới sức khỏe của cô hơn tất cả mọi thứ xung quanh. Trương Bá Duy vẫn tiếp tục láu táu lần hai:
- Không đâu anh ơi, chị còn sức đánh đập em nữa này!-Cậu chỉ chỉ vào đầu mình một cách khoa trương-Đây này, u đầu em một cục rồi đó.
Cô vẫn ôm lấy anh không rời, nghe tên tóc buộc chỏm tố cáo mình, cô bất mãn quay đầu:
- Cậu gợi đòn lắm rồi đấy Bá Duy..
- Chị, em xin lỗi mà! Chị nương tay với em là nguyện vọng duy nhất của đời em.
- Cậu có bao nhiêu cái thứ tào lao gọi là nguyện vọng duy nhất rồi?
- Em cũng không nhớ, nhiều quá rồi...
Minh Quân nhìn những đôi môi không biết mỏi vẫn hăng say cãi nhau giữa trời nắng nóng đến ngột ngạt kia, anh thầm mong, mong Trương Bá Duy luôn giữ sự láu táu và lẽo đẽo theo Hải Anh như vậy, mong Hải Anh luôn luôn có năng lượng để cãi nhau với cậu ta như thế.. Ít ra, khi anh ra đi, có Trương Bá Duy ở lại, tuy cậu ta không phải người tạo cho người khác cảm giác an toàn để chia sẻ, nhưng cậu ta bắt sóng được với tính cách của Hải Anh, anh cũng bớt lo lắng hơn..
_____________________________
Tiếng trống giòn giã liền mạch vang lên, báo hiệu tuần thi đằng đẵng đã kết thúc. Lưu Hải Anh vẫn ngồi tại bàn, nghe tiếng trống mà nhẹ lòng, thở hắt ra một hơi. Trương Bá Duy vẫn lon ton từ tầng này qua tầng nọ tìm cô, thấy mái tóc hồng rực giữa lớp, cậu ta tung tăng:
- Chị, nhắm được top 10 không?
Cô lắc đầu:
- Tôi đâu dám mơ xa vời như vậy, tôi khoanh lụi cũng nhiều lắm-Ánh mắt vô tình chạm phải ba cúc đầu tiên đang mở trên áo sơ mi của Bá Duy, nhăn mặt-Cậu ăn mặc kiểu gì thế?
Cậu ta cúi xuống nhìn cúc áo mình, lắc lư người:
- Hôm trước em thấy anh Quân mặc thế này, nhìn sexy mà..
- Cậu nghĩ cậu cũng được thế?
- Chỉ là em chưa tập gym thôi, chị đừng khinh em.
Hải Anh tính nói lại, nhưng Lưu Minh Quân đã đứng trước cửa lớp, nhìn đồng hồ hỏi:
- Em không định về sao?
Cô nhanh như cắt thu dọn đồ trên bàn, chạy ra chỗ anh. Bá Duy mặt dày cả tấc cũng chạy theo:
- Chị ơi, cho em đi cùng với!
- Xe nhà cậu đâu?
- Thôi mà, cho em đi với..
- Đi cùng với Thanh Nhân đi!
- Không, cậu ấy đi tới phòng giáo vụ, về muộn lắm.
Hải Anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn cậu:
- Cậu ấy tới đó làm gì?
- Nghe nói Thanh Nhân đòi ban giám khảo chấm điểm nhanh, nhưng họ không làm, nên cậu ấy ở lại giúp để biết điểm sớm hơn.
- Thế.. cậu ở lại giúp Thanh Nhân đi! Không giúp thì đừng hòng nhìn mặt tôi nữa..
- Chị!-Trương Bá Duy gào thét vang trời, sao cậu lại lỡ mồm phun ra để giờ khổ sở thế này chứ..
___________________________
Chỉ vài ngày sau, trên trang web của trường đã tung bảng điểm lên, Trương Bá Duy thấy thông báo, vội vã ôm máy tính qua nhà Lưu Hải Anh. Đang giờ mà cả gia đình đầm ấm quây quần bên nhau thì Trương Bá Duy phi vào phá rối, cô cằn nhằn:
- Cậu vô công rồi nghề quá đấy!
- Cháu chào bác, chào anh. Chị, nghe em nói, có điểm thi rồi này!
Hải Anh liếc nhìn Lưu Bằng, ông đang nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng, còn Hải Việt hầu như không quan tâm. Lưu Minh Quân nhìn cô, gật đầu nhẹ. Anh biết giây phút xem điểm còn đau tim hơn cả giây phút làm bài, anh gật đầu coi như trấn an tinh thần cho cô, Hải Anh giật lấy laptop trên tay Trương Bá Duy:
- Mở bảng điểm ở đâu?
Bá Duy mở file, cô theo thói quen dò tên mình từ dưới lên trên, vì cô lúc nào cũng xếp hạng cao nhất từ dưới lên. Lướt mãi không thấy tên mình, cô lẩm bẩm:
- Không chấm bài cho chị ư?
- Chị, không có chuyện đó đâu, lướt tiếp đi!
Lướt qua top 100, top 50, top 30 rồi top 20 vẫn không thấy tên Lưu Hải Anh. Cô không thèm nhìn nữa:
- Chị đã bảo là không có tên chị rồi mà.
Vừa dứt câu, Bá Duy hét lên thất thanh:
- Lưu Hải Anh 86 điểm đứng thứ 8?
- Cậu đùa tôi à?-Hải Anh cũng giật mình muốn chết, dí sát mắt vào màn hình để chắc chắn mình không nhìn lầm.
Lưu Bằng cười hết sức sảng khoái, xoa đầu con gái:
- Có quyết tâm, có cố gắng!
Hải Việt giang tay ra:
- Hải Anh, giỏi lắm!
Cô sà vào lòng y như một thói quen, y thường ôm cô rất chặt, khác với Minh Quân, Minh Quân sẽ vừa ôm cô, vừa vuốt ve lưng cô, thoải mái hơn nhiều. Y hôn nhẹ lên trán cô:
- Em muốn gì? Anh trai sẽ thưởng cho em!
Cô hơi đánh mắt qua nhìn Lưu Minh Quân, anh vẫn đứng đó, mặt cố gắng không biểu hiện cảm xúc nhưng viền môi giương lên đang bán đứng chính anh. Cô không cần Hải Việt tặng gì cho mình, đang định nói thì Trương Bá Duy đã hốt hoảng kêu lên:
- Chị, Đặng Thanh Nhân được điểm tuyệt đối xếp thứ nhất này, trời ơi, hội chúng ta đi ăn mừng thôi!-Cậu nhìn Hải Việt-Anh, cho chị Hải Anh ra ngoài một chút chơi cùng em đi!
- Cậu lại đi bar?-Hải Việt nhìn thấu tâm tư của cậu ta.
Lưu Bằng đã vui khi nghe điểm số của Hải Anh, lại càng hớn hở hơn khi nghe con dâu tương lai Đặng Thanh Nhân xuất sắc tới mức hoàn mỹ như vậy, ông hòa hoãn:
- Thôi, được rồi con trai. Để em con vui chơi một chút, dù sao nó cũng lớn rồi.-Ông nhìn vệ sĩ-Minh Quân, cậu trông chừng nó, nếu chơi muộn quá thì đưa nó tới khách sạn của Lưu gia một đêm, nó về muộn lại làm ông già này thức giấc mất..
_________________________
Quán bar vẫn ồn ào náo nhiệt theo cách riêng của nó như thế, chỉ là lần này Lưu Minh Quân ngồi cạnh cô, cùng cô uống rượu. Đặng Thanh Nhân và Trương Bá Duy vui như tết, cả hai đều ở sàn nhảy rất nhiệt tình. Uống được kha khá, mặt Hải Anh trở nên ửng đỏ, đôi mắt như mờ mịt sương khiến trái tim Minh Quân cảm thấy hơi ngứa ngáy. Anh cầm lấy cánh tay đang rót rượu tiếp của cô lại:
- Được rồi, đừng uống nữa.
- Không, một chút nữa thôi..-Cô níu lấy tay anh, môi chu lên-Đằng nào anh cũng ngồi đây mà.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh đâu thể vượt qua được biểu cảm chết người này của cô. Anh thở dài:
- Một cốc chút thôi đấy!
Cô cười tươi, hôn chụt lên má anh:
- Anh là nhất!
Một chút của cô là hết cạn thêm vài chai nữa, cô đổ gục trên bàn
Minh Quân bất lực lắc đầu, hai tay đặt trên eo cô, kéo cô về phía mình. Hải Anh mất đi ý thức, cơ thể mềm nhũn, không chút sức lực dựa cả người vào anh. Bế cô lên, cô thật sự rất nhẹ cân, tới nỗi anh không cảm thấy chút sức nặng nào...