Hắc Hàn Phong nhíu mày hít một hơi thật thật sâu, nghe Minh Khang nói có lý anh rất tán thành, gật đầu nói:
- “ Như vậy cũng tốt. Coi như chừng phạt cô ấy vì không gọi điện cho tôi”
- “ Dạ” Minh Khang và Chấn Dương ngỡ ngàng nhìn anh đại ca từ lúc nào có thể dễ dỗ dành như thế, chị dâu thật lợi hại nha...
- “ Chuyện ở đó sao rồi?” Hắc Hàn Phong nhìn Minh Khang hỏi
- “ Dạ mọi chuyện xử lý tạm ổn, tên Lăng Triệt kia tạm thời không thể đụng tới chị dâu được, nhưng anh ta vẫn giữ số cổ phần khá lớn trong công ty chị dâu” Minh Khang nói
- “ Không sao hết. Với khả năng của hắn ta không thể làm gì được Bạch thị, cô ấy chỉ cần có thời gian là có thể giải quyết. Một mình cô ấy có thể đưa Bạch thị đi đến ngày hôm nay thì không gì là không thể. Nhưng bên kia có người hỗ trợ....” Anh lạnh lùng đáp, nhưng mày bỗng nhíu chặt lại khi nghe đến tên Lăng Triệt đó, hắn ta đúng là phiền phức, không phải giết không được mà là không thể giết...
Chuyện này làm cho Hắc Hàn Phong vô cùng khó chịu
- “ Tìm cách cho hắn ta nôn ra số cổ phần kia. Còn nữa cảnh cáo người đang giúp đỡ cho Lăng Triệt.” Hắc Hàn Phong lên tiếng, anh biết cô muốn tự mình giải quyết, nhưng anh không muốn cô gái kia để ý bất kì người đàn ông khác ngoài anh, dù đó chỉ là thù hận cũng không.
Anh biết anh không hề rộng lượng, anh khá ích kỷ muốn giữ cô cho riêng mình không để bất kỳ người nào thấy... nhưng việc này anh sẽ không cho cô biết..
- “ Dạ. anh yên tâm. Em đã cho thêm người điều tra người bên cạnh anh ta rồi, rất nhanh sẽ giải quyết hắn ta” Minh Khang nhanh chống lên tiếng
- “ Ừ. Cho thêm người bảo vệ cô ấy” Anh nói
- “ Dạ.Tịnh Nghi cũng đã được điều về bên cạnh chị dâu tôi. Anh yên tâm”
Nghe thế anh không nói thêm gì nữa, bỗng chóc Minh Khang tò mò hỏi:
- “ Nhưng đại ca, tại sao anh bị thương?” Chuyện Hắc Hàn Phong bị thương hoàn toàn là một tin sốc với cậu, từ nhỏ đến lớn đã đi theo đại ca, cậu luôn biết số người làm đại ca bị thương chỉ đếm trên đầu ngón tay..
Hắc Hàn Phong không đáp lời anh, không nhìn Minh Khang nữa, ngồi trên giường bệnh tiếp tục nhìn laptop bình tĩnh làm công việc của mình.
Thấy Minh Khang bám lấy dai như đỉa tra hỏi, Chấn Dương nhanh chống kéo anh ra một góc bên cạnh cửa sổ phòng bệnh nhỏ giọng nói:
- “ Bộ cậu chán sống à?”
- “ Nào có, chỉ là tôi không thể đoán được ai có thể làm đại ca bị thương chứ. Người đã từng một mình có thể đối đầu với 20 người, có thể đấu với 10 người có trang bị vũ khí mà không hề suy nhuyễn. Nhưng tay sao lại bị thương, dù chỉ là bị thương cánh tay. Không lẽ bị tập kích” Minh Khang liên tục truy hỏi
- “ Hả? Thật ra chuyện này. Nói ra thì có hơi vô lý... nhưng cậu phải gán tin nha” Chấn Dương bối rối nói
- “ Thật ra, không ai làm anh ấy bị thương cả. Tại lúc đang chiến đấu, anh ấy nghe một người gọi ‘Du Nhiên’ nhiên bị phân tâm tự làm bản thân không kịp nén nên bị trúng đạn” Chấn Dương cười ha ha, nhớ lại khoảnh khắc đó nói
- “ Hả? Thật chứ? Cậu không đùa đi” Minh Khang ngạc nhiên, vẻ mặt rất chi là hài hước(@3@)””, không tin được..
- “ Ha ha. Tôi biết rồi. Chắc anh ấy đang nhớ chị dâu... khà khà. Cuối cùng cũng có lúc được chiêm ngưỡng dáng vẻ bị thương của anh ca, không uổng phí ông sống trên đời nhiều năm như vậy. Cuối cùng cũng chờ được”
- “ Đúng vậy, đúng vậy... Ha ha”
Hai kẻ không biết sống chết tụ lại bàn luận soi nổi. Hắc Hàn Phong anh nghe thấy nhưng chẳng ngăn càng, anh biết họ miệng thì nói vậy nhưng trong lòng rất lo lắng cho anh. Nhưng Minh Khang và Chấn Dương đang làm nhiệm vụ của mình nhưng vẫn nhanh chống bay tới ngay khi anh gặp chuyện, biết nhau từ nhỏ nên anh đã quá quen thuộc hai người này, nên không có ý giải thích....
- “ Cười nói đủ chưa?” Hắc Hàn Phong lên tiếng cắt ngắn cuộc hội thoại
- “ Dạ, đủ rồi” Chấn và Minh Khang đồng thanh, gật đầu như giã tỏi,đáp
- “ Các cậu cho người điều tra vụ việc này cho tôi.” Anh ra lệnh
- “ Ý anh là chuyện anh bị thương không phải chỉ là giao chiến giữa hai băng nhóm thôi.” Minh Khang hỏi
- “ Đúng rồi, chỗ chúng ta giao chiến là khu vực tư nhân người không phận sự không thể tiến vào. Còn có người của chúng ta đã cản bên ngoài nên không thể có người lọt vào được” Chấn Dương chợt ngộ ra gì đó nhanh chống nói
- “ Đúng vậy. Càng không thể nào có người vô tình cô gọi tên chị dâu được” Minh Khang cũng nhận ra sự khác thường
- “ Vậy có người tính kế đại ca. Em sẽ cho người điều tra ngay” Chấn Dương nhanh chống gọi điện cho thuộc hạ bảo nhanh chống điều tra
- “ A.. Em hiểu rồi. Vậy là anh giả vờ trúng kế. Cố ý bị bắn nên vết thương mới không nghiêm trọng, đại ca anh thật ngầu” Minh Khang vô cùng tân bóc nói
- “ Không. Tôi chỉ là nhớ chị dâu cậu” Không anh không nhìn hai người nữa tiếp túc làm việc...
Anh trực tiếp thừa nhận làm cho Minh Khang và Chấn Dương nổi ngạc nhiên kinh hoàng, miệng há thành chữ O không khép lại được...