Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 37




Sau đêm triền miên tối hôm qua, khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa. Lúc này, cô hoàn toàn không cảm giác được sự lạnh lẽo, cứng ngắt của nền nhà mà là cảm giác mềm mại và ấm đáp của chiếc giường êm ái. Cô từ từ mở mắt thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm toàn thân cô hoàn toàn ê ẩm, đau nhức mà quan trọng hơn là trên người cô hoàn toàn một mảnh vải che thân, bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt vào lòng, mà bàn tay kia cũng không yên phận mà đặt trên ngực cô, bàn tay của anh hoàn toàn bao trùm hết bầu ngực mềm mại, căng tròn của cô...

Cô quay sang nhìn thấy người bên cạnh xong, rồi cố gắng đẩy mạnh anh ra, nhưng hoàn toàn không được mà lại bị kéo ngược, bàn tay trên ngực cô lúc này bắt đầu di chuyển xoa nắn lấy đôi nhũ hoa mềm mại không chút thương tình như đang muốn trừng phạt cô gái hôm qua tự ý uống rượu, làm loạn..

- " Chết tiệt... Hắc Hàn Phong, anh làm cái gì ở đây? Còn không mau buông tay ra" Cô tức giận quát

- " Hôm qua, em ôm lấy tôi không buông mà. Sao.. Hôm nay lại muốn trở mặt rồi" Anh ôm cô càng chặt hơn, xiết chặt cô như muốn khảm cô vào ngực để cố thể áp chế sự tức giận của cô lúc này và muốn cô lúc nào cũng nhớ đến anh.

Thật ra thì anh đã thức dậy từ lâu, nhưng muốn xem người kia phản ứng như thế nào? Thật đúng như anh dự đoán cô lại quên mất, anh thật không hiểu nổi chuyện gì cô cũng nhớ nhưng lúc nào cũng quên một mình anh. Anh rất tức giận, thật sự rất giận...

- " Đau.. Hắc Hàn Phong, anh làm tôi đau" Cô vùng vẩy, nhíu mày nói

- " Em đau sao... Nhưng nơi này của tôi cũng không thỏa mái gì. Nếu như vậy..thì để cả hai ta cùng đau đi" Anh nói xong, không chờ cô phản ứng, gặm cắn lấy môi cô, không một bước dạo đầu, bên dưới không chút do dự xông thẳng vào trong hoa huy*t của cô, khiến cô đau đến bật khóc nức nở, tay thì đánh tới tấp lên ngực anh.

Nhưng Hắc Hàn Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô, một tay cầm hai tay đang vùng vẩy của cô đặt lên đỉnh đầu,tay còn lại thì du ngoạn khắp thân thể cô, thân dưới của anh chuyển động rất nhanh và cuồng nhiệt trong thân thể cô, khiến cho cô vừa đau đớn lại vừa kích thích.

Khoảng 30 phút sau, anh mới buông tha cho cô, anh biết hôm qua cô đã rất mệt cũng không muốn cô bị thương, nhưng cô gái này lúc nào cũng thích khiêu chiến đên giới hạn của anh nên anh bắt cô nhìn mình thật kĩ, thế nên một tay nâng cằm cô lên bắt cô nhìn thẳng vào mặt mình nói

- " Mở mắt ra... nhìn cho kĩ nhớ rõ cho tôi... nếu lần sau em lại quên tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy" Hắc Hàn Phong gầm nhẹ nói. Sau đó, mạnh mẽ ra vào trong thân thể cô thêm vài lần nữa. Sau đó, một lần nữa phun ra cao trào của mình vào trong hoa huy*t của cô...

Lúc này nhìn thấy cô nức nở, anh mới ôm chặt lấy cô, đặt cô nằm trên người mình, nhưng cái thứ to lớn của anh vẫn không chịu ra khỏi người cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán và mắt cô tựa như an ủi và cưng chiều bảo

- " Đã nhớ kĩ chưa. Không được tiếp tục lại quên tôi"

- " Anh nói lại là có ý gì, nếu nói về chuyện hồi hôm qua anh đã xử lý xong còn gì... Còn chuyện gì mà tôi không biết nữa" Lúc này, cô rất tức giận, muốn rời khỏi anh nhưng cô rất mệt mỏi không thể di chuyển được nhưng vẫn cố chấp cải lại

- " Em có nhớ lần đầu tiên tôi và em gặp nhau ở đâu không?" Anh bình tĩnh nhắc nhở

- " Không phải ở trong biệt thự, ngày tôi tuyển vệ sĩ à? À mà không phải, tôi có gặp anh ở nơi nào khác. Nhưng là ở đâu?" Cô mờ mịt nhìn anh hỏi

- " Được... Vậy để tôi nhắc em. Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ở bờ biển" Anh trầm giọng đáp

- " A... Thì ra, là anh. Nhưng tại sao lại đến đây làm vệ sĩ cho tôi. Mục đích của anh là gì? Anh là gì trong bang Hắc Long?" Trong đầu cô, lúc này tràn ngập những câu hỏi, và suy nghĩ khác nhau

- " A. Thì ra, em lại có nhiều nghi vấn về tôi như vậy. Mục đích của tôi chỉ có một đó chính là Em. Còn chức vụ trong bang à, để coi, hay là em thử đoán xem" Anh tự tiếu tựa phi nhìn cô đáp

- " Tôi không hiểu ý của anh. Tại sao lại là tôi. Theo như tôi đoán, anh là người đứng đầu của tổ chức đó. Làm vệ sĩ cho tôi chẳng có lợi ích gì cho anh hết" Cô vừa nói vừa cố gắng đẩy thân thân cao lớn của mình ra khỏi anh một lần nữa, nhưng anh dường như biết được ý đồ của cô nên lại vươn tay ôm cô càng chặt hơn

- " Tôi đã nói rồi. Mục đích của tôi chỉ vì em mà đến. Từ lần đầu tiên tôi gặp em thì tôi đã biết suốt cuộc đời này không gì có thể ngăn cách được tôi có được em. Em tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Vì tôi đã định, nên em có trốn cũng không thoát" Anh kiên định và chắc chắn nói

- " Nhưng bây giờ, anh là vệ sĩ của tôi. Và đây là chuyện anh nên làm đối với chủ của mình à. Còn không mau buông tôi ra" Cô tức giận quát, cô bị thiệt thòi không nói rồi mà anh làm như chuyện ngủ chung với cô là chuyện đương nhiên ấy chứ

- " Tất nhiên, tôi sẽ bảo vệ em rồi. Buổi sáng, thì mọi chuyện em có thể quyết định, nhưng tối thì em thuộc về tôi"

- " Anh đừng quá phận... Tôi có thể thay đổi vệ..." Đang nói bỗng nhưng cô đừng lại, vì cái thứ trong cô lại phình to giống như đang cảnh cáo, nếu cô nói gì làm chủ nhân của nó không hài lòng thì...

- " Ngoan ngoãn, nghe lời tôi sẽ thương em" Biết cô rất mệt nên anh cố gắng kiềm chết dục vọng đang có xu hướng phình to lại, sau đó nhẹ nhàng di chuyển một chút rồi rút ra khỏi người cô,khiến cả hai chịu kích thích một trận, còn cô lại cảm thấy không thoải mái, anh biết cô khó chịu nhưng vì muốn trừng phạt cô, nên mặc kệ ôm cô ngủ