Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 35




Hiện giờ đã là 2 giờ sáng, với sự chỉ thị của Hắc Hàn Phong thì chiếc trực thăng đã được đáp xuống tại bờ biển bên cạnh biệt thự của Bạch Du Nhiên. Sau khi máy bay vừa đáp xuống anh nhanh chóng rời khỏi máy bay, và tiến nhanh trong vào biệt thự " Thiên Thanh", khi anh vừa mới đặt chân tới cửa thì các vệ sĩ đã được thông báo trước nhiệm vụ đã tiến tới mở cửa cho anh. Lúc này, một trong những người vệ sĩ tiến lại gần anh cuối đầu chào, và lập tức báo cáo tình hình trong biệt thự

- " Dạ thưa đại ca, người của chúng ta đã được bố trí xung quanh biệt thự này. Còn về phía trong, chỉ có mình chị dâu thôi ạ. Vì chị ấy đã ra lệnh không ai được phép tiến vào nên..."

- " Được, tôi hiểu rồi, các người lui ra đi" Anh lạnh giọng ra lệnh, sau đó bước nhanh vào trong biệt thự

Trong biệt thự lúc này đang bị chìm trong bóng đen cùng với ánh đèn mờ ảo. Anh - Hắc Hàn Phong cẩn thận quan sát xung quanh để tìm kiếm hình dáng của cô gái nhỏ kia trong màn đêm. Tìm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu, mà bên cạnh đó lại ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Anh tức giận thầm nghĩ: " Cô nhóc chết tiệt, em lại dám uống rượu một mình,để tôi mà tìm được em thì..."

Đừng trách anh tại sao có thể dễ dàng nhận thấy mùi rượu trong không gian rộng lớn này, đừng quên anh là ai? Anh đã trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện khắc nghiệt, với anh việc ngửi thấy mùi hương dù ở rất rất thì cũng bình thường. Sau đó, anh lần theo mùi hương của rượu tìm thấy được cô gái nhỏ kia

Lúc này, cô đang ngồi thu mình trong một góc tối, bao bọc xung quanh cô toàn là những chai rượu rỗng, trên người thì nồng nặc mùi rượu..

Gương mặt cô lúc này đã ửng hồng vì đã uống không ít rượu, cả người nghiêng ngã, không một chút phòng bị với bất cứ người ai, gương mặt xinh đẹp lại đầy dụ ngoặc như đang gọi người đến hái, điều này làm anh cực kì tức giận, nhanh chóng tiến lại gần, ôm cô gái mà mình đã ngày nhớ đêm mong trong suốt 1 tháng trời vào lòng.

Cô lúc này được anh ôm vào ngực lại không có một tí phản kháng nào, ngọt ngào nhìn anh chớp mắt nói

- " Anh là ai? Tại sao lại ôm tôi? Mà hình như nhìn anh rất quen mắt nha"

Sau đó, cô vùng vẩy như đang muốn thoát khỏi vòng ôm của anh như muốn nhìn rõ anh hơn, là vì sợ làm cô bị thương nên anh đã nới lỏng tay mình, cho nên cô có thể dễ dàng hoạt động hơn, nhưng lại không thoát được hơi ấm của anh

Cô nhìn chằm chằm anh, vô cùng ngây thơ và ngốc nghếch sờ lên gương mặt của anh, làm cho anh không cách nào bình tĩnh được, gân xanh đã hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng..

- " Bạch Du Nhiên, mới 1 tháng thôi mà em lại quên tôi thêm 1 lần nữa rồi" Lời nói của anh ẩn chứa đầy tức giận

Bất chợt lúc này, cô gái nhỏ bỗng nhiên nhìn anh khóc thúc thích, ôm chằm lấy anh

- " Bà ơi, sao bà lại bỏ lại Nhiên Nhiên một người con rất sợ hãi. Không ai ở bên con hết... huhu".

Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy hành động này của cô, cô lúc này không giống những gì mà cô đã từ thể hiện, cô thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh và cô cũng rất mong chờ sự ân cần, chở che và bảo vệ từ anh..

Sau đó, anh như bừng tỉnh, một lần nữa ôm chặt lấy cô, dịu dàng vuốt lên mái tóc của cô, nói

- " Không phải sợ, tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để em một mình"

Nghe lời anh nói, cô mới ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm, có chút nức nở nói:

- " Không phải là bà tôi, anh nói dối. Anh chính là tên Hắc Hàn Phong xấu xa kia" Cô vừa nói vừa cố gắn đẩy anh ra, trong lời nói lại có chút làm nũng

- " Tôi không nói dối, tôi cũng không hềxấu xa như em nói. Và tôi lúc nào cũng bảo vệ em" Anh rất muốn bật cười vì lời nói của cô, nhưng anh lại rất nghiêm túc trong lời nói của mình..

- " Không, anh xấu lắm. Anh tiếp cận tôi là có mục đích" Cô lắc đầu không tin tưởng

Anh tức giận, cầm lấy cằm cô, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giận dữ nói

- " Tôi không có bất kỳ mục đích gì khi ở cạnh em. Nếu nói về mục đích thì chỉ là tôi muốn ở cạnh em" Và câu "em đã quên mất tôi" thì anh im lặng không nói

Lời nói của anh như là một dòng nước ấm chảy vào trong lòng cô làm cô vô cùng ngỡ ngàng.

Đã bao lâu rồi cô đã không cảm thấy yên tâm như vậy khi ở bên một người, đã bao lâu rồi từ khi người đó mất đi cô đã không cảm thấy ấm áp, và che chở như thế nữa.

Mà anh lại một lần nữa xuất hiện khi cô cần, khi cô cảm thấy bất lực nhất. Anh làm cho cô cảm thấy mình vẫn còn nơi để trở về, làm cô cảm thấy yên bình, làm cô cảm thấy tin tưởng những điều anh nói, rằng anh" muốn ở bên cô"..

Sau đó, cô ngước mặt lên nhìn vào mắt anh, đưa môi mình tiến gần lại bờ môi lạnh lẽo của anh...