Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 17




Một lúc sau, một tiếng nói ngông nghênh của người ngoài xe dội vào:-" Bạch tiểu thư, đại ca của chúng tôi muốn gặp mặt cô" Hắn hô lớn nhưng lại hấy người bên trong dường như không có bất kì hành động gì, vừa tính cho người trong xe vào cướp người thì...Bỗng nhiên, cửa xe đã được mở ra, Hắc Hàn Phong cùng Bạch Du Nhiên tiêu soái cùng nhau bước ra, tay anh vẫn ôm lấy eo cô, bảo vệ cô cẩn thận trong ngực . Anh lạnh lùng lên tiếng:

-" Tại sao phải đi theo, hắn ta là cái gì chứ................. Nực cười"

-" Mày là ai?? Muốn chết........" tên kia tuy run sợ trước khí thế của anh nhưng nghĩ mình người đông, đại ca của mình cũng rất uy quyền nên lớn giọng đáp lại

-" À.... Có chí khí,để coi dám lớn giọng được bao lâu. Phàm là người dám đụng tới người của ta đều sống không được 30 phút. Hôm nay, ngươi.............chết chắc" Hắc Hàn Phong nở 1 nụ cười tàn nhẫn, giống như chuyện này đã diễn ra vô số lần

-" Đúng là không biết lượng sức......" Lời nói và suy nghĩ của hắn không giống nhau, hắn hoàn toàn run sợ với người trước mặt này, trông thâm tâm hắn không biết vì sao lời của anh nói ra thì sẽ làm được, không chỉ hắn mà tất cả mọi người có mặt đều rung sợ anh

Nhưng khi anh nhìn về Bạch Du Nhiên thì thái độ hoàn toàn thay đổi, lanh nhạt kia hoàn toàn biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Giọng nói có chút thâm trầm nhưng lại xen lẫn chút ấm áp

-" Ngoan, vào xe đi... Hắn sẽ đưa em về an toàn. Còn lại cứ để tôi lo"

-" Vậy còn anh" Cô ngỡ ngàng trước hành động và lời nói của anh, hỏi lại

-" Sẽ theo sau" Anh nhìn cô đáp, xong đặt trên trán cô một nụ hôn, không chờ cô phản ứng đã đặt cô cẩn thận vào trong ra, ra lệnh:

-" Đi"

-" Dạ" Tên tài xế đáp

Những tên kia nghe anh ra lệnh thì tất cả đều xuống giọng kinh thường, cười phá lên

-" Haha, cứ tưởng mày có chút bản lĩnh , ai ngờ............."

Hắn chưa kịp nói hết đã bị mộ phát súng bắn nay vào tim chết ngay sau đó. Xong anh ngắm ngay bình xăng của chiếc xe phía trước xung khoảng 20 tên " đoàng" một tiếng chiếc xe đã nổ tung , anh tìm chỗ núp và chiếc xe chở Bạch Du Nhiên giống như hiểu ý anh, lúc xe chưa phát nổ đã đã lùi xa ra sau,tránh được vụ nổ và khi có lệnh của anh đã rời đi an toàn.

Thật ra, những trường hợp như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nên họ đã trở thanh thối quen, vì những huấn luyện mà đã từng trải qua hơn hẳn những trường hợp này. Sau khi thấy cô đã an toàn anh nhanh chông xử lý những người còn lại, nổ 2 phát súng làm nổ 2 chiếc xe còn lại, 50 tên kia đã chết gần hết toàn bộ không còn nhìn thây được hình hài gì nữa, một số tên mai mắn hơn không chết nhưng lại bị hương rất nghiêm trọng, nhanh chóng chạy về để báo cáo.

Khi bọn chúng rời đi Hắc Hàn Phong từ từ bước ra trong anh vẫn giống như lúc đầu, không gì thay đổi chỉ có trên quần áo có chú bụi bẩn, còn lại vẫn tiêu soái như cũ, Anh nhìn xung quanh lạnh giọng nói:

-" Các người xem đủ"

=" Hì hì., đại ca đúng là soái , ngầu ghê " Minh Khang và Chấn Dương cười nịnh nọt

-" Hì, em đã cho người đi đều tra những tên đó rồi. Có tin sẽ báo cáo với anh" Chấn Dương lên tiếng

-" Được còn lại các người xử lý đi" Xong anh nhanh chóng bước lên xe,nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Minh Khang và Chấn Dương trao đổi ánh mắt với nhau' đại ca thật sướng phá xong lại kêu chúng ta đi dẹp' , " nhưng tên kia cũng gan dám dụng đến chị dâu, đúng là chán sống'. " cầu cho mấy người không được siêu sinh,hehe'

((( Lãnh Tuyết: cám ơn mấy bạn đã đọc chuyên mình, mặc dù còn nhiều hiếu xót và không hay lắm, nhưng mong mấy bạn góp ý. Chuyện mình ra hơi chậm, à phải nói là rất chậm mới đúng có gì mong mí bạn thông cảm, đừng bơ nhe,,, hihi. Sắp thi rồi chúc mấy bạn thi tốt nha...mình cũng thi đây)))