Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương

Chương 7




Một đêm này, La Tiểu Sanh ngủ cực kỳ ngon giấc, đến sống ở nông thôn lâu như vậy, lần đầu tiên cô ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời phơi nắng cả cái mông. Cô ở trong mộng chép miệng một cái, trở mình, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu vào, khi chạm đến mặt cô, cô liền mở mắt ra.

Quỳ!

Cô vừa nhớ đến hắn, mặt liền đỏ lên, vội nhìn mọi nơi xung quanh...

Bên người trống không, chăn nệm bằng phẳng đến nỗi không thể nhận ra là đã từng có người nằm ngủ ở bên cạnh cô, nhưng trong không khí lại tràn ngập một mùi hương thản nhiên, La Tiểu Sanh nhận ra, đó là hương vị trên người Quỳ. Vì thế trái tim mất mát của cô ngay lập tức lại lấp đầy tư vị hạnh phúc, nụ cười lại nở rộ.

Cô vội xuống giường, trang điểm tỉ mỉ, thậm chí còn lấy chiếc váy dài Bohemian màu xanh biếc, có hoa văn diễm lệ từ trong tủ ra. Có trời mới biết đã bao lâu cô không ăn diện như vậy? Thật ra bề ngoài cô tuyệt không xấu, mặc dù ngũ quan không có gì xuất sắc, nhưng đặt chung một chỗ lại có một phen ý nhị, đặc biết xứng với loại sắc thái thanh thoát này, đeo thêm chiếc chuông nhỏ vào chân, cả người cô giống như có thể phát ra ánh sáng vậy.

Trước đây cô chưa từng ăn diện như vậy, bởi vì Tần Phong nói hắn chỉ thích con gái văn tĩnh. Cho nên tủ quần áo của La Tiểu Sanh từ trước đến nay đều thuần là màu trắng, thậm chí ngay cả độ dài của váy cũng cố định, nếu không mang vớ thì cũng không ngắn trên đầu gối. Chiếc váy này là lần trước cô đi Lệ Giang vẽ tranh nhìn thấy, thật sự rất thích cho nên mới mua, nhưng mua xong cũng chưa từng mặc thử...

Đầu ngón tay La Tiểu Sanh quẹt qua nếp nhăn trên váy, ngón tay trắng nõn cùng với sắc thái diễm lệ tạo nên sự đối lập, cô trầm tư một lát, lại thay váy...

Tiếng chuông thanh thuý vang lên trong khoảng sân đầy ánh mặt trời, một cô gái khoan thai bước ra từ sau chiếc cửa gỗ, sự xuất hiện của cô làm cho không khí trở nên rực rỡ. Cô đi đến, ánh mắt dừng lại ở bông hoa hướng dương nở rộ bên góc tường, trên mặt hiện lên một màu đỏ ửng...

"Quỳ, buổi sáng tốt lành." Giọng nói của cô không thể che giấu được sự hồi hộp.

Trong sân lặng gió, những chiếc lá hướng dương xanh biếc khẽ rung, giống như đang chào cô.

"Hôm nay em muốn vào thành phố một chút, mang bức tranh giao cho Sở Sở, có thể sẽ về hơi trễ. Nhưng em sẽ cố gắng về trước khi mặt trời lặn, anh phải biết tự chăm sóc mình nha."

Lá cây hướng dương lay động, sắc vàng rực rỡ hướng về mặt trời.

"Anh có muốn... mua gì không? Em vào thành phố có thể mang về cho anh."

Hoa hướng dương vẫn như cũ lay lay chiếc lá, La Tiểu Sanh hiểu được, hắn là đang khách khí với cô.

Cô nháy mắt mấy cái với hắn, "Anh đã không nói, vậy em mua gì cũng được, đến lúc đó thì đừng nói không thích à nha!"

Các bạn có thể tưởng tượng, dưới ánh nắng mặt trời, một cô gái cùng nói chuyện với một gốc hoa hướng dương, tuy có chút quỷ dị, nhưng càng nhiều lại là một hình ảnh ấm áp hài hoà.

Vùng nông thôn nơi La Tiểu Sanh chỉ có thể đến thành phố bằng xe công cộng, cứ nửa tiếng sẽ có một chuyến, qua sáu giờ tối sẽ không còn xe nữa, vì tiết kiệm thời gian, cô vội vàng mang theo mấy mẩu bánh quy ra khỏi nhà. Trước khi đi, cô còn tạm biệt Quỳ, hoa hướng dương ở góc tường khẽ rung rinh lá như muốn cùng cô nói tạm biệt lại.

Sau khi tạm biệt Quỳ, cô mang bức tranh ra khỏi cửa.

Đó là các bức tranh cuộc sống của cô ở nông thôn, đi vào thành phố là để mang đến cho Sở Sở.

Ba của Sở Sở là Sở Kiến Quốc là một hoạ sĩ có chút danh tiếng trong thành phố, ở trong này mở một phòng tranh kinh doanh những bức tranh do chính mình vẽ. Bình thường, La Tiểu Sanh thường đúng hạn giao tranh của mình, chính là nhờ ba của Sở Sở cho ý kiến nhận xét, nếu thấy tốt thì Sở Kiến Quốc sẽ đặt tranh cô trong phòng để bán, phàm là bức tranh được ông giữ lại đều bán nhanh hơn, giá cũng cao hơn vài lần so với để ở các phòng tranh khác. Đối với sinh viên nghèo tốt nghiệp ở trường mỹ thuật mà nói, tiền không phải là quan trọng nhất, nhưng cũng không thể thiếu được.

Ánh nắng chói chang, xe công cộng lắc lư trên đường một hồi lâu, La Tiểu Sanh ôm tranh, ngắm nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau, hồi tưởng lại tiếng hít thở của Quỳ vang lên bên tai cô đêm qua, trái tim đã lâu không được chiếu sáng dần trở nên ấm áp.

Phòng tranh ở ngay cạnh nhà ga, La Tiểu Sanh ôm bức tranh quẹo vào một cái ngõ nhỏ, đường đi giống như mê cung rẽ trái rẽ phái, cuối cùng ở một ngã rẽ mới nhìn thấy phòng tranh cùng với cánh cửa chạm khắc hoa cổ kính. Bên trong phòng tranh có một cô gái mặc sườn xám màu tím đang ngồi, bàn tay đặt trên quầy hàng bằng gỗ tử đàn, có phần lười biếng, lại có chút phong tình.

"Sở Sở!" La Tiểu Sanh kêu lên một tiếng, vội vàng chạy vào.

Sở Sở từ trên ghế đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói, "Cậu đã đến rồi à?"

La Tiểu Sanh biết Sở Sở luôn là như vậy, bề ngoài cô giống như không thể để ý đến bất cứ thứ gì như thật ra lại có một trái tim rất ấm áp.

Nhìn La Tiểu Sanh đi vào phòng tranh, Sở Sở quét mắt cô một cái, "Sao lại ăn mặc như vậy? Tớ không nhận ra cậu đấy."

"Không đẹp sao?" La Tiểu Sanh xoay một vòng, nâng chiếc váy dài lên, chuông nhỏ bên chân leng keng rung động.

"Đẹp lắm, so với mấy màu sắc quần áo giống như đưa ma kia thì tốt hơn nhiều." Phụ nữ tao nhã nhưng thật ra lời nói lại rất ác độc.

La Tiểu Sanh cũng không để ý, chính vì hôm nay nôn nóng muốn trở về nên liền mở miệng đi vào đề tài chính, "Hôm nay tớ có mang theo mấy bức tranh, ba cậu có ở nhà không?"

Sở Sở hếch cằm chỉ vào buồng trong, "Lại ở bên trong phòng tranh bảo bối của ông ấy rồi."

"Vậy thôi! Đợi tớ làm chính sự trước, lát lại ra tìm câu nha!" Cô nói xong vén rèm lên, đi vào buồng trong.

Lúc La Tiểu Sanh đi vào, Sở Kiến Quốc đang đứng trước một bức tranh liên tục gật đầu, khoé miệng nở một nụ cười tán thưởng.

"Ồ! Tiểu Sanh, cháu đã đến rồi sao?" Ông nhiệt tình đi qua đón tiếp.

"Đã bao lâu cháu không có tới rồi nhỉ? Sở Sở thường nhắc đến cháu lắm, gần đây bận làm gì sao?"

La Tiểu Sanh ngượng ngùng cười, "Gần đây cháu về nông thôn ở một thời gian, để tìm cảm hứng ấy mà."

"Ở nông thôn? Tốt lắm, hiếm có người trẻ tuổi nào lại nghĩ đến việc về nông thôn lắm." Sở Kiến Quốc gật đầu, ánh mắt đặt trên bức tranh của La Tiểu Sanh.

La Tiểu Sanh vội vàng lấy trang đưa qua, "Đây là bức tranh mới nhất của cháu, phiền bác cho cháu một vài ý kiến."

Sở Kiến Quốc nhận bức tranh, đặt ở trên bàn, bắt đầu nhìn ngắm, chân mày ông giống như được lên dây cót, trong chốc lát nhăn lại, trong chốc lát lại giãn ra, La Tiểu Sanh thấy vậy liền bắt đầu có chút hồi hộp.

"Chú Sở, bức tranh của cháu... thế nào?"

Sở Kiến Quốc thu hồi tầm mắt đặt trên bức tranh, sắc mặt trầm tư, "Tiểu Sanh, cháu nói bức tranh này là cháu vẽ ở nông thôn sao?"

La Tiểu Sanh khẩn trương, "Dạ, có vấn đề gì sao ạ?"

Sở Kiến Quốc trầm tư một lát, "Bức tranh thì không có vấn đề gì, cảm nhận màu sắc rất tốt, tạo hình cũng không sai, nhưng tổng thế vẫn thấy thiêu thiếu cái gì đó..." Ông hơi ngừng lại, sờ sờ cằm nhìn lại thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tiểu Sanh, không phải cháu đang có tâm sự gì đấy chứ?"

A? Trong lòng La Tiểu Sanh cả kinh, "Cháu... cháu tốt lắm......"

"Thật không?" Sở Kiến Quốc dời tầm mắt về phía La Tiểu anh, dùng ánh mắt đã nhìn tranh vài chục năm đánh giá cô. Im lặng một lúc sau, ông bỗng nhiên cười, "Cũng không có gì, có thể là cháu sống ở thành phố lâu quá, cho nên trong bức tranh vẫn còn mang theo chút hơi thở nóng nảy phiền não, đây cũng là bình thường, vẽ thêm một thời gian thì sẽ không sao nữa."

La Tiểu Sanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói vậy ba của Sở Sở cũng nhận ra lần này cô về nông thôn cũng không phải vì tìm để tìm linh cảm rồi.

"Nhưng mà......" Lời nói của Sở Kiến Quốc bỗng nhiên thay đổi, "Có một bức tranh hình như có chút khác biệt."

Cái gì? La Tiểu Sanh giương mắt lên, một mảnh vàng óng ánh đập vào mắt cô. Đây không phải là bức tranh vẽ cho Quỳ sao? Lẫn vào trong đây lúc nào vậy?

La Tiểu Sanh có chút ngượng ngùng, "Chú Sở, cái này...... đây là bức tranh cháu vẽ chơi thôi......"

"Chơi?" Sở Kiến Quốc hơi ngạc nhiên, "Tiểu Sanh, cháu đừng đùa chú! Bằng vào mắt nhìn đã vài chục năm này của chú, bức tranh nào tốt bức tranh nào không tốt, chú có thể thấy được cháu vẽ bức tranh này với tâm trạng như thế nào. Bức tranh này, chú muốn nói là thật không tồi đấy!" Sở Kiến Quốc vừa lòng gật gật đầu, vẻ mặt nhìn bức tranh tán thưởng, "Như vậy đi, bức tranh này để ở chỗ chú, chú cam đoan sẽ bán cho cháu với giá cao nhất."

La Tiểu Sanh vội lắc đầu, "Tranh này cháu không bán."

"Vì sao chứ? Bức tranh này của cháu rất tốt, phải có lòng tự tin chứ!"

"Không phải, chỉ là cháu......" Ánh mắt La Tiểu Sanh rơi vào bức tranh, sắc vàng của hoa hướng dương trong tranh nở rộ, giống như Quỳ đang mỉm cười với cô, "Bức tranh này cháu đã hứa là sẽ tặng cho một người bạn, cho nên......"

"Thì ra là vậy." Sở Kiến Quốc tiếc nuối lắc đầu, "Nếu đã như vậy, chú cũng không làm khó dễ cháu nữa, về phần mấy bức tranh khác của cháu, tuy rằng không tốt bằng, nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều, tạm thời để ở chỗ này đi."

"Cảm ơn chú!"

Tạm biệt Sở Kiến Quốc, La Tiểu Sanh ôm bức tranh của Quỳ đi ra khỏi buồng, Sở Sở vẫn còn ngồi ở bên ngoài.

"Này, sao cậu lại không để bức tranh này cho ba tớ?" Sở Sở liếc Tiểu Sanh một cái, "Cậu nhìn tớ làm chi chứ? Hai người nói chuyện to như vậy, tớ là bị bắt nghe thấy đấy nhá!"

La Tiểu Sanh hơi buồn cười, "Biết rồi, lần sau tớ cam đoan sẽ nói chuyện nhỏ tiếng hơn một chút, được chưa?"

Sở Sở lia ánh mắt sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lại quay đầu lại, "Đừng lảng sang chuyện khác! Nói mau, bức tranh này cậu muốn tặng cho ai?"

Đối mặt với nghi vấn như vậy, La Tiểu Sanh hơi có chút khó xử, tuy rằng cô không có chuyện gì để gạt Sở Sở, nhưng mà lúc này...... Cô bỗng nhiên có suy nghĩ muốn chuyện của mình và Quỳ là một bí mật chỉ riêng mình biết mà thôi.

"Không có gì, một người bạn mà thôi."

"Không có gì?" Sở Sở nheo mắt lại, "Bạn bè gì, tớ có quen không, nam hay nữ, bao nhiêu tuổi rồi?" Liên tiếp mấy câu hỏi, thiếu chút nữa làm cho La Tiểu Sanh phải choáng váng.

"Chẳng qua chỉ là một người bạn quen được ở nông thôn mà thôi, hắn...... Hắn nói thích tranh của tớ, nên tớ mới hứa sẽ đưa cho hắn, không hơn."

"Chỉ có thế thôi sao?" Sở Sở hoài nghi đánh giá cô.

"Thật đó!" La Tiểu Sanh son sắt thề thốt.

Sở Sở nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, không thèm hỏi tiếp, cuối cùng La Tiểu Sanh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó Sở Sở kêu cô ở lại ăn cơm, nhưng La Tiểu Sanh lại uyển chuyển từ chối, "Tớ còn có việc phải làm, lần sau đi nhé? Lúc đó tớ mời."

"Đấy! Cậu làm gì mà cứ bí mật như vậy chứ!"

"Xin lỗi, Sở Sở." La Tiểu Sanh trong lòng thầm nói, sau đó cô ôm bức tranh tạm biệt bạn tốt, rời khỏi phòng tranh.