Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 9




Editor: Bánh Trứng

Mộc Miên về nhà lại uống thêm ít thuốc nữa, còn nấu một nồi trà gừng đường đỏ, đặt ở trên bàn, miệng nhỏ húp thử một ngụm.

Dưới ánh đèn ấm áp, một cô gái đang ngồi ngay ngắn đọc sách bên cạnh chồng sách vở lộn xộn, ánh mắt cô bình tĩnh, cầm bút lên từ từ làm đề, thỉnh thoảng lại cầm cốc nước gừng lên, uống một hai ngụm.

Sau đó cô đi ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy, cảm giác cả người khoan khoái. Mộc Miên hít mũi một cái, đi ra soi gương. Thiếu nữ soái khí lại bắt đầu một ngày mới.

Trên bậc thang, Mộc Miên ăn nốt bữa sáng, sau đó lấy gương ra soi. Mắt trong sáng, da thịt trắng trẻo mịn màng, đôi môi bở vì vừa ăn sáng nên vẫn còn đỏ hồng.

Rất tốt, rất đẹp.

Cô hài lòng cất gương đi.

Không lâu sau, Lam Mộ An đi ra.

Mộc Miên lập tức nghênh đón, cô đặt hai tay dưới cằm, ngẩng mặt lên, cười vui vẻ như một đóa hoa nhỏ.

Cô kiêu ngạo mở miệng: "Lâm Mộ An, hôm nay tớ không xấu."

Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, hai tay đút trng túi quần, hờ hững đi về phía trước, không nói lời nào.

Mộc Miên vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay áo anh, lắc lắc, "Vậy là có thể dắt tay đúng không?"

"Không."

Anh giữ nguyên khuôn mặt lạnh như băng, lập tức cự tuyệt.

"Tại sao?" T_T Mộc Miên ấm ức chu mỏ.

Lâm Mộ An không trả lời cô, lặng lẽ đi tiếp, chẳng qua là anh để mặc cho cái tay đang treo lủng lẳng ở ống tay áo của anh. Mộc Miên đi phía sau vừa kéo anh vừa cười cười.

Thời tiết ngày một ấm áp hơn, áo bông dày kín mít dần chuyển thành áo khoác mỏng. Trường học của Mộc Miên đột nhiên nhân từ quá đáng, thừa dịp mùa xuân chưa qua đi liền tổ chức đi chơi.

Dĩ nhiên là trừ lớp Mười Hai.

Cả lớp đương nhiên vui mừng hết sức. Lúc giáo viên chủ nhiệm thông báo xong tin này, toàn bộ phòng học đều hò hét ầm ĩ, Phương Vân ở bên cạnh thì lải nhải không ngừng.

Mộc Miên bình tĩnh nhìn sách, không nhúc nhích gì.

"Mộc Miên, mau phát biểu ý kiến."

Gào thét hơn nửa ngày, thấy cô không để ý, Phương Vân đưa khuỷu tay đụng vào cô một cái. Mộc Miên thầm thở dài một hơi, đặt quyển sách xuống.

"Mình không có ý kiến gì hết."

Chỉ cần cậu ấy đi, mình sẽ vui vẻ, cậu ấy không đi, mình sẽ không vui!

"Việc này vô cùng quan trọng đấy!! Cậu nhớ lại xem, từ năm lớp Mười đến bây giờ, trừ việc chúng ta tổ chức tự học thêm ra thì làm gì còn hoạt động nào khác?! Đây nhất định là có vấn đề rồi."

Cô ấy nói văng cả nước bọt, cuối cùng còn giang hai tay ra, ngửa đầu nhìn trời, thâm tình cảm khái.

"Đây chính là một điều rất rất thú vị!!!"

Mộc Miên mỉm cười.

"Cậu vui là được."

Phương Vân: "..."

Phương Vân im lặng thu hồi biểu cảm, thấp giọng lầm bầm: "Quả nhiên chúng ta không phải người một nhà, không vào cùng một cửa..."

"Mộc Miên, cậu cùng Lâm Mộ An là tuyệt nhất."

Mộc Miên nghe vậy, vẫn cầm bút giải đề, không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn.

"Xin trân trọng cảm ơn."

Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp gào lên trong sự phẫn nộ thì cả lớp mới yên lặng, bắt đầu học được. Mộc Miên cuối cùng cũng cảm thấy tai mình được thanh tịnh, cô đóng sách luyện đề vào, mở sách giáo khoa ra.

Tiếng chuông tan tiết vang lên, Phương Vân quay đầu, chưa kịp mở miệng ra hỏi cái gì thì đã thấy bóng dáng Mộc Miên biến mất.

"Lâm Mộ An!" Mộc Miên đứng trước bàn anh, thần thái phấn khích, giống như đứa trẻ được ra ngoài đi chơi.

"Cậu có đi chơi cùng lớp không?"

"Không."

Anh thẳng thừng cự tuyệt.

Mộc Miên không vui, kéo kéo tay áo anh. Lâm Mộ An bị buộc phải ngẩng đầu lên, mặt không cảm giác.

"Trường chúng ta cố gắng lắm mới tổ chức được một lần như này, thực sự rất hiếm hoi đấy..." Mộc Miên nhỏ giọng phân tích, chỉ là chưa kịp nói xong thì người trước mặt đã đẩy tay cô ra, tiếp tục cự tuyệt.

Mộc Miên thất vọng, uể oải xoay người rời đi, trở về vị trí.

Phương Vân – người thấy toàn bộ quá trình: "..."

Dường như cô thấy được một người hoàn toàn khác vậy.

Thời điểm hai người đi về nhà, thần sắc của Mộc Miên vẫn không thay đổi, cúi đầu buồn bã đi phía sau anh, không nói bất kì câu nào, cũng không dùng mọi cách để chiếm tiện nghi khiến Lâm Mộ An còn cảm thấy có chút không quen.

Suốt cả đường đi, hai người trầm mặc như vậy. Về đến nhà, Lâm Mộ An mở cửa, vừa đi vào được một bước thì phía sau đã thò tới một cánh tay, níu chặt lấy tay áo anh. Bàn tay trắng trẻo xinh xắn, còn có thể nhìn thấy mấy đường mạch máu xanh xanh trên mu bàn tay.

Anh dừng lại.

Nhưng không quay đầu.

Sau lưng anh truyền tới một giọng nói yếu ớt, vẫn là giọng nói ngọt ngào dễ nghe, nhưng lần này còn mang theo một chút run rẩy, thoáng qua khiến lòng người tê dại.

Lâm Mộ An rất không muốn nghe giọng này một chút nào.

"Mấy ngày nữa là sinh nhật của tớ, cậu có thể đi không?..."

"Coi như... là quà sinh nhật cho tớ đi..."

Lời cự tuyệt đang vướng nơi cổ họng không thể nào nói ra được, trong lòng anh lại bắt đầu dậy sóng, cuối cùng anh kìm nén lại. Lâm Mộ An cau mày, hất tay cô ra, trầm mặc đóng cửa lại.

Cửa gỗ trước mặt khép lại, Mỗ Miên thu hồi lại bộ dạng đáng thương kia, cô nắm lấy quai cặp, tung tăng đi về, tâm tình vô cùng tốt.

Anh không từ chối, đó chính là đồng ý.

Thật là vui. OwO

Hôm sau, lớp trưởng bắt đầu thống kê số người đăng khí tham gia, đến chỗ Lâm Mộ An, cậu ta bỏ qua theo thói quen. Nhưng ngay khi cậu ta định rời đi thì bị anh gọi lại. Lớp trưởng giật mình, trợn mắt nhìn anh.

Gương mặt khôi ngô đó vẫn không để lộ cảm xúc gì, đáy mắt tràn đầy vẻ hờ hững.

"Tôi muốn đăng ký."

"Hả..." Lớp trưởng sửng sốt, sau đó phản ứng cực nhanh, luôn miệng đáp lại, "Ok ok ok, được được, tôi sẽ ghi lại..."

Cậu ta nói xong, lại nhìn quyển số trên tai, sau đó lại ngẩng đầu lên, dò xét hỏi: "Còn gì nữa không?"

Lâm Mộ An thản nhiên nhìn cậu ta, không lên tiếng.

Lớp  trưởng cọ cọ mũi, rồi lại thống kê tiếp mấy người nữa.

Lý Tần trở lại chỗ ngồi một lúc lâu mà vẫn chưa hết bất ngờ, cậu ta lập tức bát quái với bạn cùng bàn,

"Lần này đi chơi, Lâm Mộ An lại đăng ký tham gia!"

"Cái gì?!" Người nọ lập tức trợn mắt, kêu lên: "Thật không!"

"Thật, cậu ta chủ động gọi tôi lại. Tôi theo thói quen còn không để ý đến..." Lý Tần nhăn mặt phàn nàn.

"Không trách cậu được. Tần Tần, trước đây có lúc cậu ta cũng phớt lờ cậu, tôi đếm ra cũng phải hơn ba lần cậu ta như thế." Bạn học cùng bàn vỗ vai Lý Tần, an ủi.

"Cũng đúng." Lý Tần gật đầu, một giây sau, cả hai người nhìn nhau, đồng thanh đặt câu hỏi: "Vậy tại sao lần này cậu ta lại đi chơi?"

"Có trời mới biết..."

Hai người nhún vai, tự hỏi tự trả lời.

Bọn họ cũng không nhiều lời, nhưng tin tức này được lan truyền nhanh chóng. Tất cả các nữ sinh khối Mười đều hừng hực sôi trào khí thế, rốt cục cũng có thể có cơ hội tiếp xúc với nam thần rồi.

Thực ra đâu phải các cô không cố gắng tiếp cận, mà là Lâm Mộ An của trường này nổi tiếng là rất lạnh lùng, thờ ơ.

Từ trước đến nay, có ai bắt chuyện anh đều không để ý, hoạt động tập thể chưa từng tham gia, luôn đơn độc một mình, dành phần lớn thời gian trong phòng học, yên lặng y như một đồ vật.

Nếu không phải do gương mặt đó quá mức xuất chúng, có lẽ nhiều người sẽ không nhận ra sự tồn tại của anh.

Lúc anh vừa mới vào học, cònession* của trường đã đăng lên một bài mới.

[*]: confession: diễn đàn

Tiêu đề: #Hôm nay ở trường trung học phổ thông, vô tình gặp được một tiểu ca ca vô cùng đẹp trai, cầu infor! Tôi vô cùng xúc động!!#

Bên dưới dòng cap là một tấm ảnh chụp lén.

Giữa ánh mặt trời rực rỡ của mùa hè, một cậu bé đẹp trai mặc áo phông đang đeo tai nghe, hai tay cắm vào túi quần, gương mặt lạnh lùng nhìn về nơi xa xăm.

Vầng sáng lan tỏa trên đỉnh đầu anh, đem mái tóc đen như được dát vàng.

Chỉ có một bên mặt mà thôi, nhưng cũng không che giấu nổi vẻ đẹp ấy.

Bài đăng này mau chóng lên top, phần bình luận là hàng loạt các người cùng cầu thông tin về cậu con trai trong ảnh.

Cuối cùng, xuất hiện một nhân vật biết chuyện, nói ra tên tuổi lớp học, kèm theo cả một số thông tin khác của anh. Tiếp đó, Lâm Mộ An ngồi trong phòng học thôi mà cũng được vây xem.

Sau đó biết bao nhiêu người theo đuổi anh, chỉ là đều phải thất bại quay về.

Anh quá lạnh nhạt cao ngạo, người khác không thể gần được.

Chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm anh.

Buổi trưa, Lâm Mộ An gặp Mộc Miên trên sân thượng.

Cô đẩy cửa đi ra, đúng lúc anh đang kẹp một điếu thuốc trong tay, sương mù màu trắng vương vấn theo ngón tay thuôn dài, tản ra trong không khí.

Sân thượng trống trải, yên tĩnh không tiếng động. Phía trên là bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi bồng bềnh, gió thổi từng trận nhẹ nhàng, mát mẻ thư thái. Mùi thuốc lá lượn lờ trước chóp mũi cô. Nicotin có mùi thơm đặc biệt, khiến người ta không kiềm được mà muốn thử.

Anh liếc cô một cái, mặt vẫn lạnh tanh. Anh đưa điếu thuốc đến bên mép, hít một hơi, sau đó chậm rãi thổi ra một làn khói trắng, ngón trỏ khẽ búng một đoạn tro của thuốc lá.

Mộc Miên đi tới cạnh anh.

"Hey, Lâm Mộ An." Cô nói.

"Mùi vị như thế nào?"

Nghe vậy, anh giương mắt, chưa hiểu gì thì người trước mắt anh đã xán lại dần, trên môi truyền tới cảm giác mềm mại quen thuộc, còn mang theo hương hoa thơm ngát. Anh vẫn còn đang kinh ngạc thì môi đã bị cạy ra, hơi khói lưu lại bên trong bị cô cuốn vào trong miệng.

Mộc Miên buông anh ra, liếm liếm môi, lùi lại một bước.

Hơi nhạt.

"Cũng chưa cảm nhận được vị gì mà."

~Tác giả có lời muốn nói: "Chương này dài hơn rồi. *Kiêu ngạo* Cầu khen ngợi!"~