Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 68




Về đến nhà, Lâm Mộ An đẩy cô vào phòng tắm, tìm quần áo đem vào, dặn dò: "Tắm rửa sạch sẽ đi."

"Ừ!" Cô dùng sức gật gật đầu.

Lâm Mộ An yên tâm đóng cửa lại, đi phòng bếp rót ly nước, trở về, phòng tắm không hề động tĩnh.

Anh nhíu mày, tiến lên gõ gõ cửa: "Mộc Miên?!"

Không ai đáp.

Lại gõ gõ, lại vẫn không có động tĩnh, Lâm Mộ An trầm ngâm hai giây, nắm lấy tay cầm nhẹ vặn, then cửa nhẹ nhàng chuyển động, cửa không có khóa, anh chậm rãi đẩy ra, thử kêu lên: "Mộc Miên?!"

Tầm mắt chậm rãi quét quanh, chính giữa sàn nhà lót gạch sứ màu lam, một hình bóng quen thuộc nằm đó, mái tóc dài đen nhánh phủ đầy mặt cô, đuôi tóc hỗn độn rơi trên mặt đất.

Lâm Mộ An khe khẽ thở dài, ngồi xổm xuống đẩy mái tóc dài kia ra, một gương mặt trắng nõn thanh tú lộ ra, lông mi dài đen nhánh, cánh mũi hơi hơi mấp máy, hô hấp nhẹ nhàng.

Anh mở nước trong bồn tắm, đổ sữa tắm, sau đó bế cô lên, cởi quần áo, bọt biển màu trắng tức khắc che đậy phần lớn cơ thể, chỉ có xương quai xanh tinh tế mê người lộ ra ngoài.

Mộc Miên nằm ngửa ở bồn tắm, cần cổ trắng nõn hơi hơi giơ lên, khuôn mặt điềm tĩnh, ngủ vô cùng thơm ngọt.

Dưới ánh đèn sáng ngời, da thịt tuyết trắng như ánh trăng sáng tỏ oánh nhuận.

Lâm Mộ An mở vòi sen, chậm rãi gội đầu cho cô.

Làm ướt, bóp dầu gội đầu, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa tạo bọt, động tác cố tình được làm đến vô cùng mềm nhẹ, thẳng đến khi dầu gội được rửa sạch sẽ, Mộc Miên cũng không có tỉnh lại.

Lâm Mộ An cầm khăn lông lau khô mái tóc, sau đó đổ sữa rửa mặt vào lòng bàn tay, giúp nàng rửa mặt.

Cuối cùng cũng làm xong, đem cô bọc trong khăn tắm, bế lên trên giường, thoa kem dưỡng da lên mặt, anh lấy máy sấy ra.

Má tóc Mộc Miên đen nhánh, hai năm nay được nuôi dài ra chút ít, ban đêm không sấy khô ngày mai khẳng định sẽ đau đầu.

Ngay lúc tiếng máy sấy ầm vang vang lên, Mộc Miên lập tức nhăn mày, choáng váng đem thân mình cuốn thành một đoàn, tránh sang một bên, Lâm Mộ An nhanh hơn, vài phút sau, rốt cuộc cũng dịu lại.

Cô giãn mày ra, chậm rãi ngủ, Lâm Mộ An nhìn cả người đầy nước của mình, lắc đầu, đứng dậy tắm rửa.

Hôm sau, Mộc Miên tỉnh lại, hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm qua, chỉ nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Lâm Mộ An, cô xuống giường rửa mặt, lúc nhìn vào phòng tắm, trong đầu mơ hồ xuất hiện một ít ký ức.

Buộc tóc lên chuẩn bị đánh răng rửa mặt, sợi tóc xoã tung mềm mại, rõ ràng là đêm qua có gội qua, Mộc Miên thử nhớ lại nhưng không có kết quả, lắc đầu đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.

Lâm Mộ An rời giường sau đó, Mộc Miên đang đem bữa sáng tới, tóc cô nửa búi, mặc tạp dề màu lam nhạt, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, khí chất ôn hòa.

Lâm Mộ An đứng ở nơi đó sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi tóc, mở miệng.

"Sau này em đừng uống rượu nữa."

"Tối hôm qua em có làm cái gì sao?" Mộc Miên mở to hai mắt, dừng tay lại, trong đầu không thể khống chế nhớ tới bộ dáng của anh ngày xưa.

"Cái gì em cũng chưa làm." Đều là anh làm.

"A, vậy là tốt rồi", Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm, nếu giống như anh, vậy thì thôi rồi.

Thời tiết nóng lên, nghỉ hè đến, Mộc Miên hoàn toàn nhàn nhã ở nhà, mùa hè ở thành phố S, nhiệt độ trung bình là 30, mặt trời chói chang lên cao, người vừa đi ra, liền giống như lập tức đặt mình trong bếp lò vậy, nóng đến đầu ong ong.

Làm gì đều không có tâm tư, chỉ muốn tìm một nơi râm mát mà vượt qua thời gian gian nan này.

Ban ngày cơ bản không dám ra cửa, chỉ có ban đêm mặt trời xuống núi nhiệt độ giảm xuống khi mới dám đi ra ngoài đi dạo.

Ở thời tiết như vậy, Mộc Miên lại lần nữa cảm tạ người phát minh ra điều hòa.

Phòng khách mát mẻ, hai người sóng vai ngồi ở trên sô pha, bổ nửa quả dưa hấu đỏ thẫm, một bên điều hòa đang chạy, một bên xem TV, thường thường thảo luận hai câu về cốt truyện, thời gian trôi qua nhàn nhã lại dễ chịu.

Gần đây tâm tình của Lâm Mộ An rất tốt, Mộc Miên cùng anh làm việc và nghỉ ngơi cơ bản đều giống nhau, mỗi ngày cùng rời giường ăn cơm chơi đùa ngủ, quả thực đẹp như thiên đường vậy.

Hy vọng kỳ nghỉ hè này dài một chút, lại dài một chút.

Chỉ tiếc, ngày vui chẳng kéo dài, sau một đoạn thời gian nhàn nhã, Mộc Miên nhận được điện thoại của Triệu Huyên.

"Ba mẹ được hai ngày nghỉ phép, tính toán lại đây nhìn xem con."

"A, không cần, vẫn là để tụi con đến đó đi." Mộc Miên có chút sợ hãi

"Không có việc gì, mẹ và ba con cũng sớm muốn đi thành phố S chơi một chút."

Giọng nói của nàng không được xía vào, Mộc Miên chỉ có thể thỏa hiệp, cùng ngày liền lôi kéo Lâm Mộ An bắt đầu tổng vệ sinh, bận việc suốt một buổi trưa.

Thẳng đến hai người vội xong nằm liệt trên sô pha khi, Mộc Miên mới phát hiện hắn thật lâu đều không có nói chuyện qua, trầm mặc có chút khác thường.

"Anh sao vậy?" Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, dò hỏi.

Lâm Mộ An không có trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, hai người lẳng lặng đối diện, giây lát, anh nghiêng người qua hôn cô.

Đôi môi mềm mại hôn lên lại tách ra, lại hôn lên, một chút một chút, cuối cùng ngừng ở trên mặt, Lâm Mộ An ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút vào.

"Anh sợ à?" Đợi anh buông ra, Mộc Miên mới phát hiện, ngước mắt nhìn anh chăm chú, nhẹ hỏi.

Lâm Mộ An vẫn không trả lời, chỉ là nắm tay cô thật chặt.

Hồi lâu, anh mới thấp thấp lên tiếng, "Ừ."

"Đừng sợ", Mộc Miên dùng sức cầm tay anh, "Bọn họ đều không phải người không nói lý, nói chuyện rõ ràng nhất định không thành vấn đề."

"Nhưng mà mẹ em không thích anh." Lâm Mộ An rũ đầu, nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên một tia bi thương nho nhỏ.

"Sao lại thế được? Lúc trước hai người gặp nhau, không phải khá tốt sao?" Mộc Miên nhíu mày, có chút đau lòng nhìn anh.

Lâm Mộ An lại không mở miệng, chỉ là thần sắc ảm đạm xuống.

Máy bay hạ cánh lúc 10h sáng, Lâm Mộ An không tiện ra cửa, Mộc Miên một mình một người đi sân bay, lúc cô giải thích biểu tình của hai người nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, dọc đường đi, Mộc Miên đều ở bên cạnh nói lời hay về anh.

Vào cửa, Lâm Mộ An đứng ở đó ngoan ngoãn tiếp đón thăm hỏi, hai người gật gật đầu, sau đó tham quan bốn phía, Mộc Miên cùng Lâm Mộ An rũ tay cung kính đi theo phía sau, như là hai đứa trẻ đang nhận lỗi.

Vừa ngồi xuống, bọn họ liền trực tiếp đặt câu hỏi.

"Hai đứa có tính toán kết hôn sao?"

Mộc Miên sửng sốt một chút, còn chưa phản ứng lại đây, Lâm Mộ An đã lập tức trả lời, đọc từng chữ rõ ràng, nói năng có khí phách.

"Đúng vậy."

Không khí an tĩnh vài giây, giọng Triệu Huyên chợt vang lên.

"Kết hôn không chỉ là chuyện của hai đứa, mà là hai gia đình kết hợp."

Nói xong, nhìn chằm chằm Lâm Mộ An, mở miệng: "Theo bác được biết, con hiện tại không có công việc, cũng không có cha mẹ phải không?"

"Mẹ!" Mộc Miên lập tức bất mãn ra tiếng, nhíu mày trừng mắt nhìn bà: "Người sinh ra là không có cách nào lựa chọn, mẹ sao lại có thể trực tiếp bóc vết sẹo của người ta như vậy?!"

"Không sao đâu." Lâm Mộ An cầm tay cô an ủi, sau đó nhìn thẳng vào mắt Triệu Huyên, trả lời: "Đúng vậy."

"Nhưng mà--" nói xong, anh lập tức bổ sung.

"Con có thu nhập riêng, hơn nữa tiền tiết kiệm cũng có thể chống đỡ sinh hoạt sau này của tụi con, cho nên điểm này hai bác không cần lo lắng."

"Về cha mẹ, con nghĩ Miên Miên nói đúng, không có người có thể lựa chọn nơi sinh ra."

Nói xong, toàn bộ phòng an tĩnh không tiếng động, Lâm Mộ An ngồi ở chỗ kia nghênh đón anh nhìn của hai người, thần sắc kiên định xưa nay chưa từng có.

Giằng co trong chốc lát, ai đều không có trước mở miệng, ánh mắt Triệu Huyên dừng lại ở bàn tay bịn họ, hồi lâu, khẽ thở dài một hơi.

"Thôi, tùy hai đứa."

Bà ngước mắt nhìn chằm chằm Mộc Miên, ngữ khí có chút lạnh cả người.

"Dù sao từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng không có quản con nhiều, chính con tự lựa chọn con đường của mình, dù sao thì sống tốt là được."

"Mẹ và ba con bây giờ phải đi sân bay, viện nghiên cứu còn có một đống hạng mục chờ chúng ta."

Thấy hai người đứng dậy, cô lập tức mở miệng, ngữ khí không dung cự tuyệt: "Không cần lo lắng đâu, lại không phải tìm không thấy đường."

Mộc Miên mím môi: "Con đưa ba mẹ đi..."

Mộc Minh nhìn cô một cái thật sâu, xua xua tay, sau đó thân ảnh hai người liền biến mất ở phía sau cửa.

Sau thời gian thật dài, bọn họ ở trong điện thoại đều thập phần lãnh đạm, có thể là đối với hành động Mộc Miên tiền trảm hậu tấu trái tim cảm thấy băng giá, cũng đối với lựa chọn cuối cùng của cô cảm thấy thất vọng.

Tuy rằng là thất vọng, nhưng cũng không biểu đạt thái độ của mình.

Dù sao bà chính là không thích hắn.

Mộc Miên cũng thấy mất mát, dù sao núi cao sông dài, ở trong điện thoại tận lực thái độ tốt một chút là được, thời gian cũng sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn.

Chỉ cần bọn họ không xa rời nhau, những cái khác đều không quan trọng.

Nhưng Lâm Mộ An rõ ràng có chút đặt nó ở trong lòng, Mộc Miên đôi khi trong lúc lơ đãng sẽ nhìn thấy bộ dáng tâm sự nặng bề của anh.

Nghĩ nghĩ, vừa vặn còn có một tháng nghỉ hè, không bằng đi ra ngoài du lịch thuận tiện giải sầu.

Ở nhà lựa chọn mấy ngày, cuối cùng vẫn chọn là đi thành phố Prague phục cổ lại văn nghệ này.

Thời gian gấp gáp hơn nữa khó được đi ra ngoài một chuyến.

Vì thế, hai người từ Krakow rồi đến Prague lại chuyển sang Vienna, đem các danh lam thắng cảnh ở đó đi một vòng, khi trở về đã qua hơn nửa tháng, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vừa vặn khai giảng.

Đi ra ngoài chơi mấy ngày tâm tình Lâm Mộ An rõ ràng hòa hoãn hơn không ít, cơ hồ cùng trạng thái lúc trước giống nhau như đúc, Mộc Miên thấy thế cũng yên tâm.

Nghiên cứu sinh năm đầu tiên chủ yếu là đi học, so với khoa chính quy thì nội dung thâm sâu hơn nhiều, nhưng đại thể làm việc và nghỉ ngơi vẫn là không hơn không kém, hai người lại quay về hình thúc sống như trước đó.

Mộc Miên ban ngày đi học, Lâm Mộ An ở nhà.

Buổi tối, cả hai lẳng lặng ở bên nhau, ăn cơm, cùng nhau xem TV, lên mạng, ngủ.

Chỉ là đã lâu không thấy mấy bản phác thảo anh hay vứt khắp nhà nữa.

Bất tri bất giác, thời gian lặng lẽ trôi đi, nóng bức mất đi, khí hậu từng ngày lạnh lên, khi tới mùa mặc áo lôbg, Mộc Miên đột nhiên  phát hiện một quyển truyện tranh trên bàn trà phòng khách.

Cô không nghĩ tới Lâm Mộ An sẽ mua loại đồ này, Mộc Miên lập tức hứng thú liền mở ra, bên trong nhân vật được vẽ rất có mỹ cảm, hơn nữa cực kỳ đặc sắc.

Chuyện kể về một thế giới không gian khác, cốt truyện phi thường hấp dẫn người đọc, ít nhất Mộc Miên xem xong vài tờ lúc sau liền    muốn đọc tiếp.

Chỉ là càng về sau càng cảm thấy cái phong cách này mơ hồ cho cô thấy một loại quen thuộc.

Xem xong trang cuối cùng, Mộc Miên khép quyển sách lại, ánh mắt dừng lại ở trên phần bút danh.

Hai chữ nho nhỏ nằm trên mặt bìa hoành tráng kia cũng không phải thực thu hút nên từ đầu Mộc Miên cũng không chú ý tới, hiện tại phát hiện, suy đoán trong lòng gần như là đúng.

Lâm Mộc.

—— em xem tên em có một chữ mộc, tên của anh cũng có hai chữ mộc, chúng ta được định sẵn là ở bên nhau.

(Lâm Mộc: 林木)

Trong đầu không kiềm chế được  hiện ra những lời này.

Ngón tay Mộc Miên chậm rãi vuốt ve kia hai chữ, nhịn không được nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên ở sau người, sau đó  dừng lại.

Lâm Mộ An nhìn chằm chằm quyển sách trong tay cô, lén lút nuốt nuốt nước miếng.

“Miên Miên…”

“Hả?” Mộc Miên ngẩng đầu, thú vị nhìn chằm chằm anh.

“Em xem rồi?” Anh thật cẩn thận hỏi thử.

“Ừ”, Mộc Miên gật gật đầu.

Lâm Mộ An tức khắc cảm thấy có chút cảm thẹn, đôi môi mấp máy tổ chức tìm từ để nói.

Đây là nhà xuất bản gửi cho bản mẫu cho anh, buổi tối lấy chuyển phát nhanh đi lên sau đó liền nhịn không được một hơi xem xong rồi, lúc sau lại đi tắm liền tùy tay ném vào trên bàn trà, không nghĩ tới hôm nay Mộc Miên trở về sớm vậy.

“Cái này… Là… Là anh mua!” Anh gật gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, anh nhàm chán mua tới xem, em xem xong cảm thấy thế nào, đẹp không?”

Anh nói xong, ánh mắt chờ đợi nhìn cô.

Mộc Miên cố nén ý cười, vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu khen: “Đẹp! Cốt truyện thập phần hấp dẫn người, hơn nữa hình ảnh nhân vật đặc biệt có mỹ cảm, đặc biệt là ——”

“Cái bút danh của tác giả này, vừa vặn là lấy hai họ của chúng ta ghép lại!” Cô nghiêm trang nói xong, Lâm Mộ An lập tức đỡ trán, nhận mệnh mở miệng.

“Được rồi, em đã sớm đoán được đúng hay không.”

Vừa dứt lời, Mộc Miên lập tức nghiêm mặt, đầy mặt nghiêm túc chất vấn.

“Anh sao lại thế này đâu?! Gạt em thì không tính đây còn nói dối em?!”

“Xem ra cuộc sống này là vô vị quá nhỉ.”

“Anh sai rồi, thực xin lỗi”, Lâm Mộ An nghiêm túc xin lỗi, loại chuyện này anh làm đã quen, cưỡi xe nhẹ đi đường quen, ý niệm mới vừa nghĩ tới liền buộc miệng thốt ra, chân thành tha thiết lại thành khẩn.

Mộc Miên tuy rằng nghe lỗ tai đều mọc kén, nhưng thật là thập phần hưởng thụ, cô ‘ ừ ’ một tiếng, tiếp tục đề ra nghi vấn: “Vậy anh nói từ đầu đến đuôi cho em nghe xem.”

“Chính là nhàm chán nên vẽ một ít thứ đăng lên trên mạng, sau đó bị biên tập nhìn đến đề nghi xuất bản”, anh dăm ba câu liền nói xong, Mộc Miên hơi tự hỏi, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Chuyện khi nào?”

Anh lần này dừng một chút, lặng lẽ ngước mắt nhìn cô một cái, thật cẩn thận mở miệng: “Nửa năm trước…”

Mộc Miên tức khắc ha hả cười lạnh hai tiếng: “Đau lòng ghê.”

“Miên Miên ——” anh lập tức khóc lóc một mặt đay khổ, bắt đầu ôm cô xin tha.

“Anh không phải cố ý, anh chỉ là ngượng ngùng, em đừng giận anh, ngực đau…”

Mộc Miên lại cười lạnh hai tiếng, cự tuyệt anh nói: “Làm nũng, chơi xấu, giả đáng thương, hết thảy đều không dùng được!”

Nói mấy câu làm anh á khẩu không trả lời được, Lâm Mộ An mở to hai mắt xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn cô.

Mộc Miên còn ở một bên lạnh lùng, từng câu từng chữ nhắm thẳng nhân tâm, bản năng thân thể lại đi trước suy nghĩ, Lâm Mộ An lấy gối chặn miệng cô.

Mộc Miên đột nhiên không kịp phòng ngừa phấn chết giãy giụa, lại vẫn bị anh đè ở sô pha, cuối cùng từ bỏ chống cự, vẫn không nhúc nhích nằm ở đó.

Hai má Lâm Mộ An hồng nhạt, trong tay còn cầm gối đầu không bỏ, hung tợn uy hiếp: “Không cho nói nữa!”

“Được được được”, Mộc Miên nhấc tay đầu hàng, “Vậy anh buông em ra trước đã.”

Lúc này anh mới nhận thấy được tư thế của hai người… Xấu hổ ghê.

Mộc Miên nằm ngửa ở trên sô pha, Lâm Mộ An đè trên cô, cơ hồ là ngồi ở trên eo cô, loại tư thế này, thật là dễ dàng làm người ta liên tưởng đến loại vận động nào đó.

Thân thể ở nơi nào đó đột nhiên l

nổi lên phản ứng.

Anh lập tức xoay người đi xuống,  sau đó đem người ở trên sô pha  bế lên, Mộc Miên sợ hãi kêu một tiếng, ngay sau đó bị đặt lên trên giường, Lâm Mộ An đứng ở mép giường bắt đầu cởi quần áo.

Áo thun rộng thùng thình từ trên eo kéo đến đỉnh đầu, tức khắc lộ ra da thịt trắng nõn cùng với cơ bắp cường tráng, mang theo tính xâm lược nồng đậm.

Phản xạ có điều kiện, Mộc Miên lập tức xoay người lăn đến mép giường, chậm một giây lại bị người đó bắt được mắt cá chân kéo qua, bị đè ở dưới thân Lâm Mộ An.

“Đừng chạy.”

Thanh âm anh trầm thấp, đôi tay nhanh chóng cởi quần áo của cô, Mộc Miên giả vờ giãy giụa hai cái không có kết quả, chân tự giác ôm lấy eo anh, bắt đầu cảm thụ cơ bắp căng mịn.

Không bao lâu, trong phòng ngủ vang lên từng đợt thở dốc cùng tiến than nhẹ.

Ánh trăng thẹn thùng ẩn mình trong mây, ngôi sao ở trên bầu trời liên tục chớp chớp, gió đêm thổi qua cây cối bên ngoài, lá cây sôi nổi rào rạt rung động, qua hồi lâu, động tĩnh trong phòng đàn dần giảm xuống.

Mộc Miên dựa ở trong ngực Lâm Mộ An, hai mắt sáng long lanh ngập nước, dưới ánh đèn sáng ngời, trên mặt còn mang theo ửng hồng, khóe mắt ướt át ửng đỏ.

Lâm Mộ An thường thường cúi đầu, hôn cô một cái, yêu thích không buông tay.

Anh thích nhất bộ dáng Mộc Miên vừa mới... xong, mang theo nhè nhẹ mị ý, cùng với thỏa mãn lười biếng, gương mặt thanh lệ tú khí ngày xưa vào giờ phút này vô cùng diễm lệ, mê người vô cùng.

Nếu không phải vì thân thể của cô, Lâm Mộ An thật muốn…… Lại một lần nữa.

Nhưng giáo huấn trước đó rõ ràng trước mắt, anh thật sự là không có cái lá gan này.