Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 45




Triệu Địch sững sờ ở nơi đó, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy Lâm Mộ An nhà anh ôm một cô gái đi ra, áo khoác màu đen che kín mít, không thấy rõ người trong lòng anh trông như thế nào.

Fans ở bên cạnh đã thét chói tai sắp ngất đi rồi, anh vội vàng chỉ huy trợ lý bảo tiêu bên cạnh đi qua, che chở Lâm Mộ An từ trong đám người thoát thân.

Một đường nhanh chóng lên xe, cho đến cửa xe đóng lại, đem fans cùng truyền thông đều chặn ở bên ngoài, Lâm Mộ An mới lấy áo khoác trên người cô ra, nháy mắt đối diện với một đôi mắt tràn ngập nước mắt.

Anh lập tức lấy tay áo hoảng loạn giúp cô lai nước mắt.

Mộc Miên xoay đầu.

Trong xe liền trầm mặc, tiếng động cơ rất nhỏ vang lên, cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi liên tục.

Lâm Mộ An nhìn chằm chằm Mộc Miên, nhấp môi mặt vô biểu tình.

Triệu Địch ngồi ở ghế phụ vẻ mặt chuyên tâm mà nhìn tình hình giao thông phía trước, lỗ tai lại cực lực dựng lên.

Từ khi Lâm Mộ An giúp cô lau nước mắt anh liền nhận ra không đúng, ban đầu cho rằng chỉ là một fans nữ không cẩn thận té ngã được anh cứu ra, nhưng hiện tại nhìn bầu không khí giữa hai người, rõ ràng không phải như thế.

Này liền đúng rồi, Lâm Mộ An đâu giống là người nhiệt tâm săn sóc như vậy.

Thế giới của anh, chỉ có chính hắn.

Triệu Địch cùng Lâm Mộ An sớm chiều ở chung một năm, phi thường hiểu biết anh là một người như thế nào.

Lạnh nhạt, cố chấp, hậm hực, âm trầm, quả thực chính là tiểu biến thái.

Anh trộm từ kính chiếu hậu đánh giá tiểu biến thái kia.

Khó có thể tin, Lâm Mộ An thế mà biểu tình mềm mại, lại lần nữa giúp cô gái ấy lau nước mắt, trong miệng còn nhẹ dỗ: “Đừng khóc…”

Bộ dáng ăn nói khép lép kia, trước đây chưa từng gặp.

Ngay sau đó, chỉ nghe được thanh âm thanh thúy vang lên, ở trong xe an tĩnh thập phần đột ngột.

Mộc Miên đánh tay anh.

Trong lòng Triệu Địch nhảy dựng, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của tiểu biến thái.

Lâm Mộ An rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở trên tay cô, sau đó lập tức nắm lên, nhíu mày đau lòng mở miệng: “Vừa mới bị dẫm đau? Anh mang em đi bệnh viện ——”

“Không cần.” Mộc Miên đánh gãy anh, lạnh lùng mở miệng: “ Em hôm nay tới chỉ muốn hỏi một câu, lúc trước tại sao không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi.”

Anh buông tay, lại khôi phục vẻ mặt âm lãnh, khóe miệng banh đến gắt gao, dường như là từ trong cổ họng thốt ramấy chữ.

“Anh không muốn quấy rầy em.”

Mộc Miên kéo kéo môi.

“Nếu như vậy, được thôi, coi như em hôm nay không tới là được, về sau cả đời không qua lại với nhau.”

Cô vỗ vỗ chỗ tài xế đằng trước, mở miệng: “ Làm phiền dừng ở ven đường một chút.”

Người nọ mắt nhìn Triệu Địch, người sau lại nhìn về phía Lâm Mộ An, anh không có biểu tình, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Miên.

Thấy mấy người không có phản ứng, tài xế đem xe chậm rãi dừng ở ven đường.

Mộc Miên đẩy cửa xe ra, một khắc muốn đứng lên kia, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cô nghiêng đầu, ánh mắt Lâm Mộ An thâm trầm, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc vài giây, Mộc Miên duỗi tay bẻ ngón tay anh ra.

Một ngón một ngón, dần dần từ trên cổ tay cô tách ra.

Theo tiếng cửa xe bị khép lại, Lâm Mộ An cúi đầu nhìn về phía ngón tay đỏ lên của mình, trước mắt lại hiện lên hình anh vết thương trên mu bàn tay trắng nõn kia, anh lập tức ngẩng đầu lên tiếng.

“Triệu Địch, đi mua chút thuốc trị thương đưa đến ký túc xá nữ đại học S cho Mộc Miên 2phòng 1004 ——”

“Đúng rồi, anh đừng đi, cô ấy vừa mới nhìn thấy anh.”

“Tìm người khác giúp em đưa qua đi! Nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô ấy nhận lấy!”

Anh ngồi thẳng lưng, cố nói, trong mắt đầy hoảng loạn, sắc mặt lo lắng.

Hoàn toàn không trầm tĩnh hờ hững như ngày xưa nữa.

“ Được được được …” Triệu Địch liên thanh đáp ứng, lấy di động ra ấn dãy số: “ Bây giờ anh liền phân phó người đi mua, em đừng vội…”

Lâm Mộ An lúc này mới mất sức lực dựa ở lưng ghế, sắc mặt cô đơn nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt ngốc lăng. Triệu Địch nói chuyện điện thoại xong ngoái đầu nhìn lại, khi thấy một màn như vậy bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Như thế nào đột nhiên cảm thấy,  tiểu biến thái này có chút đáng thương.

Quảng cáo lấy cảnh một nửa ở bờ biển, một nửa ở trong đại học S, trong quá trình quay chụp yêu cầu xuống nước, tháng 11 thời tiết vẫn có chút hơi lạnh, vì thế đạo diễn quyết định chụp bên trong đại học trước

Vì đại học S nổi danh là trường đại học đẹp nhất Trung Quốc, nên thường xuyên có không ít đoàn phim lại đây lấy cảnh, học sinh cũng đều đã quen, chỉ là lần này tới là Lâm Mộ An, nam minh tinh nổi bật nhất gần đây, lúc giải lao, trong ngoài liền vây quanh một đám người.

Mộc Miên mới vừa trở lại phòng ngủ, đã bị người kêu xuống, cô nhìn người lạ mặt trước mặt này, nghi hoặc nhíu mày, nhìn thấy đồ trong túi mới phản ứng lại, đem đồ trong tay trả về.

“Tôi không cần.”

“Mỹ nữ, cô nhận lấy đi, bằng không một chuyến chạy qua đây của tôi, tiền cũng không có…”

“Chúng tôi làm cái này, kiếm chút tiền cũng không dễ dàng a.”

Vị tiểu ca kia đau khổ cầu xin, Mộc Miên trầm mặc vài giây liền nhận lấy, hỏi: “Có thể sao? Có thể nhận được tiền?”

Cậu vội vàng gật đầu, mặt đầy kích động cùng hưng phấn.

Mộc Miên gật gật đầu, xoay người, giây tiếp theo, túi trên tay theo đường parabol hoàn mỹ rơi vào thùng rác cách đó không xa.

Cô lưu loát cất bước lên lầu.

Vị tiểu ca kia ở phía sau trợn mắt há hốc mồm, giây lát, nuốt nuốt nước miếng, lập tức lấy di động ra báo cáo cho sếp.

Bên này Triệu Địch nhận được tin, sắc mặt khẽ biến, mắt nhìn người nào đó đang quay chụp, nghĩ nghĩ, quyết đoán bỏ qua.

Mộc Miên trở lại ký túc xá, khi đến cửa đã nghe được tiếng kinh hô từ bên trong truyền ra, cô đẩy cửa ra, còn chưa đứng vững, ba người kia đi qua.

“Bảo bối! Cậu biết nam thần nhà cậu hiện tại ở đâu không?” Tống Đường vẻ mặt cao thâm khó đoán hỏi, khóe mắt lại toàn là hưng phấn kích động cùng gấp không chờ nổi.

“Không biết, cũng không muốn biết.” Mộc Miên đẩy cô ra, trực tiếp đi vào, vô lực nằm trên giường, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm trần nhà.

Lưu lại ba người tại chỗ hai mặt nhìn nhau.

“Thật không muốn biết?” Lý Quân thử hỏi.

“Ân.” Cô thấp thấp lên tiếng, trên mặt không có một tia cảm xúc.

“Anh ấy ở khu dạy học bên kia quay quảng cáo đấy… Thật nhiều người đều đang xem”, Tô Trà lắp bắp mở miệng.

Mộc Miên vẫn vô biểu tình, hoàn toàn không có dao động, ba người rốt cuộc phát giác không đúng, Tống Đường đi tới, nhẹ giọng hỏi: “ Cậu sao vậy?”

“Mình không có việc gì, các cậu đi đi, mình muốn đợi lát nữa.”

Mộc Miên xoay người đưa lưng về phía các cô, Tống Đường dò hỏi nhìn về phía hai người kia, Lý Quân không tiếng động lắc lắc đầu, ba người đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong lòng chua xót muốn khóc, suốt một năm ủy khuất, không cam lòng, khó hiểu, nhớ nhung, ở trong nháy mắt kia, toàn bộ tiêu tán.

Khi anh nói ra câu không muốn quấy rầy cô kia.

Cả người bất lực, tất cả dũng khí chống đỡ để cô xuất hiện trước mặt Lâm Mộ An biến mất hầu như không còn, cảm giác có thứ gì lén lút biến.

Mộc Miên ngủ cả buổi chiều, khi điện thoại đặt ở đầu giường điên cuồng kêu gào, cô bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.

“ Alo, xin chào.”

“Là Mộc Miên tiểu thư sao?”

“ Là tôi.”

“Là thế này, chúng ta hôm nay có gặp qua, anh là người đại diện của Lâm Mộ An -  Triệu Địch.”

“Cậu ấy chiều nay lúc quay quảng cáo vẫn luôn ngâm mình ở trong nước biển, buổi tối trở về liền phát sốt, hiện tại nhiệt độ vẫn luôn không hạ.”

“Tiểu tổ tông này lại không chịu đi bệnh viện, không chịu uống thuốc, anh thật sợ cậu ấy xảy ra chuyện a…”

“Đâu có liên quan gì tới tôi.” Mộc Miên lạnh lùng nói, lập tức tắt điện thoại, ban đầu bị người ta đánh thức từ trong mơ là đã rất tức giận, thế mà lại là tin tức của người kia.

Mộc Miên hiện tại một chút đều không muốn nghe đến cái tên kia.

Cô đem điện thoại nhét vào dưới gối, trở mình, oán hận nhắm mắt lại ngủ.

Bên này Triệu Địch bị ngắt điện thoại, nghẹn họng trân trối nhìn màn hình, đối với cô gái này là vạn phần bội phục, lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái cự tuyệt Lâm Mộ An.

Từ khi Triệu Địch quen biết anh đến nay, những lúc anh gặp người khác phái tình cảnh luôn lặp lại chính là: Hiến hảo — cự tuyệt, thổ lộ — cự tuyệt, tiếp cận — cự tuyệt, lấy lòng — cự tuyệt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ — trực tiếp trở mặt.

Nếu không phải bởi vì lúc trước Hà đạo diễn nhất định muốn anh, hơn nữa dựa vào một bộ điện ảnh liền thành Đại Giang Nam Bắc, công ty cũng sẽ không dung túng cùng nhân nhượng như thế.

Triệu Địch cũng thu thập giúp anh không biết bao nhiêu rối rắm, phải đổi nghệ sĩ khác, nếu khô0ng đã sớm bị công ty đóng băng.

“Cô ấy không tới?” Lâm Mộ An đắp chăn, rầu rĩ mở miệng, giọng mũi đặc sệt, vừa nghe là biết cảm mạo rất nghiêm trọng.

Triệu Địch nhìn bộ dáng kia của anh, đầu lại đau, vội vàng đi qua năn nỉ: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu đi bệnh viện đi, nếu bị sốt đến hỏng anh gánh không nổi cái trách nhiệm này a!”

“ Anh đem điện thoại cho em”, anh vươn tay về phía Triệu Địch, trên mặt mang theo ửng hồng khác thường, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, biểu tình quật cường, thoạt nhìn đáng thương lại đau lòng.

Triệu Địch thở dài, gọi cho Mộc Miên rồi để điện thoại ở bên tai anh, sau đó nắm tay anh nhét vào trong chăn.

Vài tiếng đô đô vang lên, đầu kia rất nhanh liền bắt máy, Mộc Miên nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc này, thập phần không kiên nhẫn kêu lên: “Đừng lại gọi điện thoại cho tôi! Tôi không muốn nghe bất cứ tin tức gì của anh ta!”

“Là anh…”

“Anh sai rồi, Miên Miên, em đừng không để ý tới anh…”

Lâm Mộ An hít hít cái mũi, hốc mắt đỏ bừng, nồng đậm giọng mũi, như là mang theo tiếng khóc nức nở.

Mộc Miên chỉ một thoáng liền mềm lòng.

Anh còn đang thấp thấp cầu xin, giọng nói từ tính khàn khàn quen thuộc, sền sệt lại nồng đậm.

“Anh đau đầu quá, cả người đều đau, em đến thăm anh được không…”

Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm, dường như sốt đến mơ hồ, anh đang cố nói, lặp đi lặp lại, nghe tới làm người vô cùng chua xót.

“Anh không dám, cũng không dám nữa, Miên Miên, em đừng không để ý tới anh…”

“Anh thật sự sai rồi, em đừng nóng giận, cầu em…”

Một giọt nước mắt nóng rực theo khóe mắt chảy xuống, Lâm Mộ An nói không ngừng, trong óc đều là một màn hồi chiều kia.

Nếu áy náy hối hận có thể giết người, anh nghĩ, anh hiện tại phỏng chừng đã chết vô số lần.