Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 37




Ngữ khí của anh vẫn giống như trước, thậm chí là mềm mại hơn vài phần, nhưng Mộc Miên vẫn cảm thấy thân mình chợt lạnh, dường như trước mặt cô là một con rắn hổ mang.

Mà bọn họ, là con mồi trong mắt nó.

Giằng co vài giây. Mộc Miên ở sau Lâm Mộ An khẽ nhúc nhích tiến lên phía trước, nắm chặt tay anh đi lên trước nửa bước, hiện lên một loại tư thế bảo hộ, chắn ở trước người anh.

Cô ngửa đầu, không chút sợ hãi nhìn Lâm Hành.

“ Cậu sai rồi, anh ấy còn có tôi.”

“Người Trung Quốc có câu, " Bà con xa không bằng láng giềng gần ", giống các người vậy, là người thân, không cần cũng thế.”

Trong giọng nói bình tĩnh mang theo kiên định không bỏ qua, gương mặt thanh  tú trắng nõn không khỏi làm cho người ta không rời mắt được.

Lâm Hành cảm thấy thú vị nhìn chằm chằm cô, đánh giá.

Lâm Mộ An rũ mắt, nhìn đỉnh đầu trước mắt kia, trên tay dùng sức, yên lặng lôi cô  trở lại.

Sau đó tiến lên, chặn hơn phân nửa người cô.

Anh giương mắt, nhìn chằm chằm gương mặt giống mình vài phần kia, ngữ khí rét lạnh.

“Lâm Hành, chớ chọc tôi.”

“Có một số việc có thể thất thủ một lần, cũng có thể có lần thứ hai.”

Lâm Mộ An nói xong, không hề liếc hắn một cái, kéo Mộc Miên tới trường học, bước chân dồn dập, sắc mặt âm trầm.

Thẳng đến khi bước qua cổng trường, xác định bóng dáng Lâm Hành biến mất, anh mới thả chậm bước chân, trên tay lại không có buông ra.

Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang, bọn học sinh đều đã trở lại phòng học, mơ hồ có thể thấy được một vài thân anh chạy vội vàng ở xa.

Trên đường không có một bóng người, Mộc Miên tùy ý để anh kéo đi.

“Anh vẫn tốt chứ…”

“Về sau không được gặp hắn.”

Giây lát, hai thanh âm đồng thời vang lên, Mộc Miên dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn anh.

Lâm Mộ An dấu đi thần sắc, lại lần nữa bình tĩnh mở miệng.

“Về sau không được gặp hắn.”

Đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy, Mộc Miên rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.

“Lại không phải là em gặp hắn, là hắn muốn tới gặp em…”

“Cho nên, về sau, không được, rời khỏi anh nửa bước!”

Lâm Mộ An gần như gằn từng chữ một mở miệng, nói xong, nhìn chằm chằm cô hỏi: “ Có biết không?!”

Sắc mặt của anh cùng ngữ khí đều trầm đến dọa người, Mộc Miên trước nay chưa thấy qua cái dạng này của anh, có lẽ nói là sớm đã quen bộ dáng mềm mại vô hại của anh.

Mộc Miên rũ mắt xuống, nhỏ giọng đáp ứng.

“Được.” Cho dù anh không nói, trong khoảng thời gian này, Mộc Miên cũng không dám rời khỏi anh nửa bước.

Hai người lại quầy lại khoảng thời gian cùng nhau đi học về nhà, cùng nhau ăn cơm.

Chỉ là Lâm Mộ An lại trở nên càng thêm ỷ lại cô, có đôi khi ở trường học, khi người khác ở đây, anh cũng không chút nào che dấu.

“Cái cà rốt này thật khó ăn…”

Nhà ăn, tiếng người ồn ào, anh cắn một miếng cà rốt, lẩm bẩm lầm bầm oán giận, Mộc Miên an tĩnh gắp đồ ăn, không nói một từ.

“Không bằng một nửa em làm.”

“Câm miệng.” Mộc Miên nhẹ mắng, dư quang đánh giá chung quanh, mọi người đều đang ăn, cô lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt đột nhiên đối diện với đôi mắt kia đang ngập nước nhìn cô, nhìn ánh mắt ủy khuất của Lâm Mộ An, động tác nhấm nuốt cỉa cô đều ngừng lại.

“Há mồm”, Mộc Miên gắp miếng xương sườn, đưa đến bên môi anh, mày nhẹ nâng lên.

Lâm Mộ An ngoan ngoãn hé miệng, cắn một cái, má hơi phồng, đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt tức khắc nhu hòa lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Tính tình khi yêu bộc phát, thích giận dỗi, lại không dễ dỗ. Mộc Miên bất đắc dĩ lắc đầu, bên môi lại không nhịn được mỉm cười.

An Lăng qua đời, trong khoảng thời gian này, anh càng thêm không có cảm giác an toàn.

Khi ngủ một mình luôn cuộn mình lại, hơn nữa ngủ không sâu, có chút tiếng vang lập tức liền sẽ tỉnh lại, chỉ có khi ôm Mộc Miên, mới có thể an ổn vài phần,

Mộc Miên luyến tiếc anh như vậy.

Vì thế hai người lại ngủ chung với nhau.

Có bình yên ôm nhau mà ngủ, cũng có thời khắc lau súng cướp cò, nhưng mỗi khi đến cuối cùng, đều kết thúc ở tiếng nước trong phòng tắm.

Trong đoạn thời gian này, Mộc Miên cơ hồ đem anh sủng lên trời.

Biến đổi đa dạng thức ăn anh thích cho anh, bồi anh chơi game, dạy anh làm bài tập, dỗ anh ngủ.

Ở trường học cũng là nói gì nghe nấy, chỉ cần không phải quá phận, Mộc Miên đều dựa vào anh, ngay cả đi học cũng đều đổi chỗ để ngồi cùng bàn với anh.

Đương nhiên, trừ tiết của thầy Lý Nguyên, Mộc Miên không có lá gan lớn như vậy.

Thời gian từng ngày qua, ngày mười tám tháng sáu, sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua đám sương, vì thế giới này bao phủ lên một tầng quang huy mông lung, tất cả đều giống như ngày thường.

Mộc Miên làm xong bữa sáng, nhìn Lâm Mộ An đi ra. Trên mái tóc đen hơi ướt, làn da non nớt như có thể véo ra nước, phía dưới là đôi mắt to lập loè mông lung buồn ngủ.

“Sớm”, Mộc Miên nở nụ cười ôn nhu với anh.

Lâm Mộ An sửng sốt một chút, sau đó ngốc nghếch trả lời một câu, “Sớm.”

Hai người nắm chặt tay nhau ra cửa, đến phòng học, Mộc Miên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, tiếng chuông vang, vị ngồi cùng bạn kia khi tiên vào, thấy thế quen cửa quen nẻo trực tiếp cầm cặp  đi đến chổ của Mộc Miên.

Đối diện với ánh mắt của Phương Vân, người ta mặt đầy khó chịu đem sách đập lên bàn một cách mạnh bạo.

“ Cậu như thế nào lại tới nữa?!”

“Này liền hỏi lớp phó của cậu á——” ngải Gia kéo dài âm điệu, đầy mặt vẻ thiếu đánh.

Phương Vân tức giận đến ngứa răng.

Từ ngày Mộc Miên bắt đầu cùng hắn đổi vị trí, hai người liền liên tục đối đầu nhau, không phải tranh cái này, chính là nhao nhao cái kia, dù sao là ai xem ai cũng không vừa mắt.

Phương Vân hừ một tiếng, duỗi tay kéo ghế ra, nguyên bản là hai cái bàn song song đặt gần nhau, nháy mắt kéo ra một chỗ trống.

Ngải Gia thấy thế cũng hừ một tiếng, bất mãn quay đầu nhìn chằm chằm bảng đen.

Tiết đầu tiên là ngữ văn, là lớp khoa học tự nhiên, tiết này việc nhiều người làm nhất chỉ có, ngủ, làm bài tập môn khác, đọc truyện chỗ nào cũng có.

Trên bục giảng giáo viên theo thói quen mở sách giáo khoa ra, viết bảng, từ từ kể ra, không chút nào bị phía dưới quấy nhiễu. Bình tĩnh mà xem xét, ông nói được xác thật không tồi, Mộc Miên thực thích nghe tiết ngữ văn.

Cô nhìn bút ký rậm rạp trên sách của mình sẽ, lại nghiêng đầu, nhìn sách giáo khoa sạch sẽ trắng tinh trên tay anh, yên lặng thở dài.

Ánh mắt rơi xuống dung  nhan đang ngủ của anh, cô hoàn toàn hết cách.

Nàng lấy áo khoác, nhẹ nhàng đắp ở đầu vai anh, sau đó duỗi tay, giúp anh cẩn thận dịch dịch góc áo.

Cũng không biết anh vì cái gì lại thích ngủ như vậy, rõ ràng ban đêm đã ngủ rất nhiều, ban ngày khi đi học, vẫn luôn úp mặt xuống bàn mà ngủ.

Lâm Mộ An ngủ, lại cầm lòng không đậu đem đầu gối trên cánh tay cô, mặt cọ cọ vào tay cô, bộ dáng thập phần an ổn.

Chuông tan học vang lên, người bên cạnh  lập tức tỉnh lại, mông lung trợn tròn mắt, duỗi tay thò qua tới ôm cô, hai tay vòng lấy eo cô, mặt úp ở trên đầu vai Mộc Miên.

Hơi thở nhè nhẹ phả vào cần cổ, ngồi ở trong phòng học đầy người.

Cho dù biết là ở góc sau cùng không ai chú ý, Mộc Miên vẫn không yên tâm cho được, khi anh đang mơ mơ màng màng nghiêng qua định hôn cô, Mộc Miên lập tức đẩy anh ra.

“Đừng nháo.” Cô nhẹ mắng, Lâm Mộ An lười nhác nhấc mí mắt lên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó rầm rì bò trở về trên bàn, mặt đầy vẻ không cao hứng.

Mộc Miên trộm liếc mắt một cái nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý, duỗi tay chống lên sách giáo khoa, cúi người thò lại gần khôn mặt trắng nõn kia hôn một cái.

“Nghe lời.” Cô nhỏ giọng dỗ, thần sắc của Lâm Mộ An tức khắc từ âm u, miễn cưỡng lộ ra vài phần vừa lòng, trong mắt lại là cực lực áp chế vui vẻ.

Mộc Miên hiểu rõ, cong môi, mở sách giáo khoa của tiết sau ra, cúi đầu nghiêm túc chuẩn bị bài.

Phía trước cách đó không xa có hai người vừa lúc thấy được một màn này, yên lặng nhìn nhau một cái, đem lời nói muốn đổi vị trí này, nuốt trở về trong bụng.

Phương Vân vùi đầu đọc sách, Ngải Gia mất tự nhiên khụ một tiếng.

Giây lát, hai người trăm miệng một lời mở miệng.

“ Cậu vừa mới nhìn thấy gì?!”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là hoảng loạn cùng kinh ngạc, Phương Vân trừng mắt, mặt ửng đỏ, Ngải Gia vội vàng dời tầm mắt.

" Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!”

Hai thanh âm lần nữa lại đồng thời vang lên, âm lượng hơi lớn, đồng học chung quanh nhao nhao nhìn chăm chú, hai người nhanh chóng quầy đầu đi. Phương Vân mặt đầy chuyên chú mà nhìn sách, Ngải Gia vẻ mặt nghiêm túc vùi đầu tìm sách.

Buổi tối trở về, Mộc Miên làm một bàn lớn những món anh thích, Lâm Mộ An có chút thụ sủng nhược kinh, gãi gãi đầu, mất tự nhiên ngồi xuống.

Cơm nước xong, phá lệ, Mộc Miên không có bắt anh làm bài tập, ngược lại lôi kéo anh lên giường ngủ sớm.

Ban đêm thực an tĩnh, bức màn chưa kéo, ánh trăng sáng tỏ đổ vào, một phòng sáng ngời. Lâm Mộ An ôm cô, có chút kỳ dị đánh giá mặt của Mộc Miên.

Nhận thấy được tầm mắt nóng rực kia, Mộc Miên híp mắt, lười nhác mở miệng: “Đừng nhìn em, ngủ."

“Quá sớm, ngủ không được.” Anh có chút ủy khuất.

Người trong ngực nửa ngày không có động tĩnh, trầm mặc hồi lâu, Mộc Miên xoay người, ôm bả vai anh, thân thể hai người dán sát nhau, thanh âm của cô bình tĩnh.

“ Vậy phải làm việc anh thích sao?”

Dư âm ở bên môi còn vờn quanh, anh đã cúi đầu hônxuống, động tác mang theo vài phần dồn dập cùng vui sướng, Mộc Miên thuận theo mở miệng đáp lại anh, vành tai và tóc mái chạm vào nhau, tiếng thở dốc tràn ra.

Cuối cùng tắm rửa xong, Lâm Mộ An ôm cô cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, Mộc Miên mở to mắt, lẳng lặng mà đánh giá anb.

Người này ngủ an ổn đến kì cục, dường như đang đắm chìm trong mộng đẹp, khoé miệng anh hơi cong lên, hô hấp đều đặn phập phồng, thân mình khẽ nhúc nhích, sinh mệnh sống động mà chân thật.

Mộc Miên tìm được một chỗ thoải mái, đem mặt dán ở trên, chậm rãi khép mắt lại.

Một đêm vô mộng, lại là một ngày mới.

Mặt trời theo lẽ thường mọc lên, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như vậy.

Chim chóc vẫn như cũ sáng sớm liền bắt đầu lên tiếng ca xướng, học sinh mặc đồng phục đón nắng sớm chạy tới trường học, công nhân bảo vệ môi trường mười năm như một ngày ngày cần cù và thật thà lao động, các loại bán hàng rong trên đường phố, bắt đầu bày ra quầy hàng.

Những sự việc hết sức bình thường, trong cuộc sống này, lại rất tốt đẹp.

Lâm Mộ An rõ ràng phát hiện, trong khoảng thời gian này Mộc Miên không còn dung túng nịch sủng anh nữa.

Sẽ thường xuyên trừng anh, buộc anh làm bài tập, không cho chơi trò chơi.

Ngay cả đi học ngủ, đều không cho phép.

Càng miễn bàn đến chuyện trộm hôn anh dỗ anh, ở trường học, cơ hồ là tay đều không cho anh sờ một chút.

Lâm Mộ An tức chết rồi, đã phát giận với Mộc Miên rồi, mà cái người trước kia luôn đau lòng anh lại dỗ anh ngay lập tức, hiện tại cũng là bình tĩnh ngồi ở trên sô pha cắn hạt dưa.

Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình TV trước mặt, dư quang đều chưa từng chia cho anh một chút.

Lâm Mộ An nhìn gương mặt khi giành sóng kia, oán hận cắn chặt môi.

Anh sắp bị tức chết.