Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 35




Giống như một đạo sét đánh giữa trời quang đánh vào đầu.

Mộc Miên sững sờ, giây lát, mới lấy lại tinh thần.

“Anh ấy đã biết chưa?”

“Di động của anh ấy gọi mãi không được, nhờ cậu giúp tôi chuyển lời một chút, anh ấy không muốn gặp tôi.” Thần sắc Lâm Hành có chút bất đắc dĩ, có chút khó xử giải thích.

Mộc Miên gật gật đầu, lập tức xoay người đi vào.

Cô hơi rũ mắt, tâm sự nặng nề, chiếc ô che khuất đi non nửa tầm mắt, đi chưa được mấy bước, một tiếng tiếng còi xe bén nhọn vang lên.

Đột nhiên không kịp phòng bị, thân mình bị kéo vào một cái ôm xa lạ, cái ô của Mộc Miên rơi xuống trên đất.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu, theo tầm mắt của Lâm Hành nhìn qua, phía trước, vẻ mặt Lâm Mộ An vô biểu tình nhìn hai người.

Mưa phùn mông lung, anh không mở dù, đứng ở trong màn mưa, nước mưa làm ướt tóc anh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, nhìn không rõ sắc thái.

Giờ phút này, đôi tay của Lâm Hành đang nắm ở đầu vai cô, cả người Mộc Miên như là bị anh ôm ở trước ngực.

Chiếc xe kia chưa dừng, cọ qua hai người lập tức đi luôn.

Mộc Miên lập tức tránh khỏi cái ôm kia, nghiêng đầu thấ giọng cảm ơn Lâm Hành, lại lần nữa nhìn qua, Lâm Mộ An đã thu hồi tầm mắt, đi tới đường cái duỗi tay đón xe.

Mộc Miên lập tức chạy qua.

Ngay khi Lâm Mộ A vừa mở cửa xe, lập tức theo sát ngồi lên.

Anh trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, sau đó đan tay đặt ở trên đầu gối, ngồi ở chỗ kia nhìn phía trước. Hai mắt ảm đạm vô thần, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Cần gạt nước qua lại cọ qua cửa kính, giọt nước mới vừa đọng lại lập tức biến mất.

Mộc Miên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ngữ điệu nhẹ nhàng giải thích.

“Cậu ta tới nói với em chuyện mẹ của anh, em cùng cậu ta chỉ là ở trên đường về nhà gặp qua vài lần, trừ lần đó ra không còn tiếp xúc khác…”

“Cậu ta nói di động anh gọi không thông, cũng không tìm thấy anh, cho nên nhờ em nói với anh một tiếng.”

“Vừa nãy em vội vã trở về tìm anh, không có nhìn thấy phía trước có xe, cậu ta thuận tay kéo em một cái.”

Mộc Miên nói xong, dừng một chút, nhìn gương mặt không có cảm xúc kia, cúi người đến gần, trợn tròn mắt đánh giá anh, thanh âm mềm nhẹ nói.

“Anh không cần tức giận, em không thích cậu ta…”

“Em rất chán ghét cậu ta.”

Nghe vậy, Lâm Mộ An rốt cuộc có phản ứng, anh vẫn nhìn chằm chằm cửa kinh kia, cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, khuôn mặt trầm tĩnh, thanh âm khan khàn.

“Em vì cái gì lại ghét nó.”

“Bởi vì em thích anh a.”

Anh nghe xong, thần sắc tựa hòa hoãn vài phần, lại như cũ vẫn là ủ dột, Mộc Miên từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, lau nước mua trên mặt anh.

Khăn giấy nhanh chóng bị thấm ướt, Mộc Miên định đổi một cái khác, vừa muốn rút về, Lâm Mộ An bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nắm chặt đặt ở đầu gối.

Anh ngồi ở chỗ kia, lưng thẳng tắp, bả vai lộ ra qua tấm vải mỏng, hơi mảnh khảnh, Mộc Miên nhẹ nhàng thở dài một hơi, cúi người ôm lấy anh.

“Hết thảy đều sẽ quá khứ.”

Tời điểm bọn họ chạy tới bệnh viện, khuôn mặt của An Lăng đã được đắp vải trắng, cha Lâm đứng ở cạnh cửa, mặt đầy đau thương.

Bác sĩ đi ra, vỗ vỗ bờ vai của anh, nói câu: “Nén bi thương.”

Mộc Miên lo lắng mà nhìn Lâm Mộ An ở bên cạnh.

Anh bước những bước chân cứng đờ đi qua, gắt gao mà nhìn chằm chằm trên người giường kia, hốc mắt phiếm hồng, giây lát, vươn tay, đầu ngón tay run rẩy.

Theo tầng vải trắng kia mở ra, khuôn mặt của An Lăng hiện ra.

Trắng bệch sạch sẽ, cả người như là bị rút cạn máu, tản ra tử khí nặng nề.

Nhìn đến gương mặt quen thuộc này, Lâm Mộ An rốt cuộc không khống chế được cảm xúc.

Anh gắt gao cắn môi, không phát ra một tia thanh âm, chỉ là dòng nước mắt kia liên tục chảy cuống, so với cơn mưa tầm tã ngoài kia, càng mãnh liệt hơn vài phần.

Trong căn phong trông trãi, thiếu niên đứng ở đầu giường, dáng người quật cường, trên gương mặt xinh đpẹ đầy nước mắt.

Nước mắt còn từ đôi mắt phiếm hồng kia không ngừng rơi xuống, lướt qua gương mặt trắng nõn, sau đó một đường rơi xuống trên mặt đất.

Đầu vai anh không nhịn được run rẩy, thoạt nhìn nhỏ bé lại đáng thương, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nức nở nhỏ, lại rất nhanh ngừng lại.

Khóc không tiếng độn càng như là một bộ kịch câm, chỉ có chính mình có thể thể cảm nhận được những vui buồn tan hợp.

Mộc Miên tiến lên ôm lấy anh.

Phảng phất mở ra chốt mở nào đó, Lâm Mộ An nằm ở cô đầu vai lên tiếng khóc lớn, nước mắt rất nhanh liền thấm ướt đồng phục cô, dính trên cực kỳ không thoải mái.

Nhưng Mộc Miên lại không thể nào phát hiện, âm thanh nức nở thương tâm tột cùng bên tai cô, giờ phút này làm cô đau lòng muốn rơi lệ.

Hốc mắt nhanh chóng nóng lên, cô cắn môi, ôm chặt anh.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc mới dần dần ngừng, Mộc Miên lấy khăn giấy ra, đem đầu của anh từ cổ nâng lên, nhìn gương mặt đẫm nước kia, thầm thở dài một hơi.

Cô tinh tế xoa nước mắt trên mặt, khăn giấy rất nhanh liền bị ướt nhẹp, gương mặt trắng nõn kia khôi phục nguyên trạng, nhưng nước mắt lại còn từ đôi mắt ửng đỏ kia chảy ra.

Mộc Miên một bên lau một bên dỗ.

“Đừng khóc, đôi mắt đều sưng lên…”

“Anh lại khóc, em liền sẽ khóc cùng anh…”

Mộc Miên thanh âm thực ôn nhu, lau mặt cho anh xong, kéo anh ngồi xuống ghế, trong góc phòng bên cạnh bình nước, Mộc Miên rát ly nước ấm cho anh.

Lâm Mộ An cầm ly nươc uống. Lông mi dài bị thấm nước hơi rũ, che khuất đôi mắt đỏ bừng, nhiệt khí mờ mịt.

Cảm giác bi thương ùn ùn kéo đến lúc đầu dần dần biến mất, theo toàn thân tứ chi rút ra, chỉ còn hốc mắt chua xót nhắc nhở cái kịch liệt vừa rồi.

Trong lòng vắng vẻ, nhè nhẹ co rút đau đớn, khó có thể giảm bớt nỗi đau.

Lâm Mộ An cảm xúc dần dần ổn định lại.

“Mẹ con là cắt cổ tay tự sát, không biết là từ đâu cất giấu mảnh sắt, được mài đến sắc bén, thoạt nhìn hẳn là dự mưu thật lâu…”

“Lúc phát hiện thì đã qua đi mấy giờ…”

“Mới vừa đưa đến bệnh viện liền không cứu được…”

Lâm Thâm đứng ở trước mặt anh, thấp giọng giải thích, ngữ khí trầm trọng mang theo bi thống, khuôn mặt anh tuấn dường như trong nháy mắt già nua hơn vài tuổi.

Lâm Mộ An không có để ý đến ông, biểu tình hờ hững nhìn chằm chằm vách tường trước mặt.

Không khí an tĩnh không tiếng động, Lâm Thâm đem tầm mắt hướng về phía Mộc Miên.

Bốn mắt nhìn nhau, cô lắc lắc đầu.

Bên ngoài mưa rất lớn, Lâm Mộ An lại khăng khăng gọi xe trở về, Lâm Thâm ở một bên thấp giọng khuyên nhủ, ngữ khí gần như cầu xin.

“Ba đưa các con trở về đi, mưa lớn như vậy, thân thể con yếu đuối, rất dễ cảm mạo.”

“Thuận tiện mang con đi ăn một chút gì được không, đã trễ thế này khẳng định rất đói bụng.”

“Không phải nhà ở bên phố Bắc kia có cháo hải sản con thích ăn nhất sao, chúng ta đi nơi đó thế nào?”

Mày ông hơi chau, ánh mắt khẩn thiết, thoạt nhìn thực đáng thương, như là một người phụ thân bị nhi tử vứt bỏ, đang cực lực lấy lòng.

Đúng là giống câu kia người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Lâm Mộ An chỉ đạm mạc liếc mắt nhìn ông một cái, không nói một từ, lướt qua ông trực tiếp đi ra ngoài, bóng dáng mang theo kiên quyết lưu loát.

Mộc Miên vội vàng đuổi theo, khi cửa khép lại, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lâm Thâm đứng ở tại chỗ như cũ, ánh mắt ngừng ở trên người Lâm Mộ An, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên nói từ đâu.

Dọc đường đi, Lâm Mộ An đều không có nói chuyện, trầm mặc lan tràn ở giữa hai người, một hồi về đến nhà, Mộc Miên liền kêu anh đi tắm, đến khi thay quần áo ra tới, cả người thoạt nhìn mới bình thường vài phần.

Anh mặc áo thun rộng thùng thình với quần dài, mang theo hơi ẩm mới vừa tắm xong, mặt mày sạch sẽ tinh tế, da thịt trắng nõn non mềm lõa lồ bên ngoài, nước trên tóc rơi xuống, làm ướt đầu vai.

Mộc Miên cầm khăn lông tiến lên, nhón chân giúp anh nhẹ nhàng xoa.

Tóc nhanh chóng không còn nước, Mộc Miên đem anh kéo đến ngồi xuống trên sô pha, tiếng máy sấy ầm vang lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm tóc anh lên sấy khô, nhu thuận mà tinh tế.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Lâm Mộ An không có nói qua một câu, ngoan ngoãn tùy ý cô đùa nghịch, môi mím lại, mặt mày an tĩnh.

Đáy mắt lại là ảm đạm vô cùng, ủ dột nhìn không thấy một tia sinh khí.

Mộc Miên mở TV, mở tới gameshow ngày thường anh thích nhất, tiếng người chủ trì cùng khách quý truyền ra, phòng khách an tĩnh nháy mắt trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Em đi tắm một cái, anh ở chỗ này ngoan ngoãn xem TV, ân?”

Mộc Miên nhẹ giọng dặn dò, có chút không yên tâm.

Quần áo cô mới vừa rồi cũng bị dính mưa, dính vào trên người thực không thoải mái.

Lâm Mộ An nhìn chằm chằm màn hình TV, chậm rãi gật gật đầu.

Mộc Miên dùng tốc độ nhanh nhất để tắm, đến khi đi ra, trên sô pha phòng khách lại trống không, đã không thấy bóng dáng anh.

Hô hấp chợt cứng lại, trong lòng hoảng loạn vô cùng, Mộc Miên nhanh chóng đi tìm, ở trong phòng anh cũng không có, cuối cùng rốt cuộc lại ở trên giường của cô, tìm được anh đang cuộn tròn nằm đó.

Sợ hãi trong lòng nháy mắt biến mất, Mộc Miên thả chậm hô hấp, chậm rãi đi qua.

Mặt của anh chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen, toàn thân vẫn không nhúc nhích, Mộc Miên nhẹ nhàng kéo chăn ra, ôn nhu mở miệng.

“Làm sao lại chạy tới trên giường em ngủ vậy…”

“Em nấu cháo, anh muốn lên ăn chút hay không …”

Anh như cũ vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy che chăn, đem chính mình cả người bọc lại, giống một con ve nhộng, ngăn cách liên hệ với bên ngoài, trong bóng đêm, thời gian lẳng lặng trôi qua.

Mộc Miên than nhẹ một hơi, kéo một góc chăn ra, sau đó chui đi vào.

Bên trong là hơi thở quen thuộc mà ấm áp, Mộc Miên còn chưa kịp làm cái gì, Lâm Mộ An đã lập tức lăn qua chỗ khác, tiếp tục dùng chăn gắt gao bọc mình lại.

Anh cong lưng lên, một tấc tấc xương từ dưới chiếc áo mỏng lộ ra, thoạt nhìn có chút gầy, Mộc Miên dịch lên trước, duỗi tay ôm lấy eo anh.

Sau đó đem mặt nhẹ nhàng dán ở trên lưng anh.

Hai người không tiếng động lẳng lặng ôm nhau, không biết qua bao lâu, khi Mộc Miên sắp ngủ, người trước mặt động, anh lật người lại, đem cô gắt gao ôm ở trong ngực.