Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 30




Lúc ấy Trình thanh hận không thể đào một cái hố để chui vào, vừa thẹn lại vừa bực, cô tức giận đến mức suốt ba ngày liền không thèm để ý đến anh.

Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, trong đầu liền lập tức hiện ra một màn lúc ở dưới cầu thang kia.

Đáy mắt anh đọng ánh nước, biểu tình gần như ôn nhu, đôi môi tựa như cánh hoa hồng đỏ bừng mê người.

Tư vị được đôi môi kia hôn lên.

Cô đã ảo tưởng vô số lần.

Anh hôn Mộc Miên.

Lúc ấy Trình Thanh nhìn thấy một màn như vậy cả người liền run rẩy, tận đáy lòng chính là ghen ghét, không cam lòng, cùng căm hận, còn có sự hâm mộ khó có thể thừa nhận.

Đúng vậy, cô hâm mộ muốn chết.

Hâm mộ muốn biến thành Mộc Miên, được anh đối đãi thân mật như thế.

Anh thực nhanh liền rời đi, sau đó cắn môi dựa vào lan can nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Trình Thanh thấy anh cười, anh cười rộ lên đẹp cực kỳ.

Mắt đuôi hơi cong, khóe miệng giương cao, con ngươi xinh đẹp phảng phất chút nước, cả khuôn mặt đều sinh động lên.

Như là bức họa thần tiên không giống người phàm, đột nhiên từ bên trong nhẹ nhàng đi ra.

Trình thanh ngừng rồi lại hô hấp, bị một màn này kinh diễm nói không ra lời.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, trình thanh liền nháy mắt cảm thấy, tất cả lạnh nhạt, đều không tính là gì.

So với cái đó, có thể có được anh, dụ hoặc càng thêm làm người khó có thể cản lại.

Cho nên không quá mấy ngày, lớp một lại lần nữa phát hiện, Trình Thanh như cũ thập phần cố chấp, kiên định tiếp tục đưa bữa sáng cho anh, tìm anh nói chuyện ——

Nhưng lại không dám đi theo anh cùng về nhà.

Rốt cuộc bởi vì loại chuyện theo dõi một nam sinh mà vào cục cảnh sát, cũng quá mất mặt.

Thời điểm Mộc Miên mở cửa, Lâm Mộ An đã nằm ở trên sô pha chơi di động, nghe được động tĩnh, anh cũng không ngẩng đầu lên một chút, bản thân lại bấm bấm màn hình.

“Mình về rồi.”

Mộc Miên như cũ cùng anh chào hỏi.

Như dự kiến cũng không có ai trả lời cô.

Cô theo thói quen đổi giày, sau đó đi đến nhà bếp nấu cơm.

Cơm nước xong, tắm rửa xong, hai người theo thường lệ ở phòng khách làm bài tập, thoạt nhìn tâm tình của anh không phải đặc biệt tốt, mặt vô biểu tình thần sắc đạm mạc.

Trong khoảng thơi gian gần đây anh vẫn luôn là như vậy.

Từ khi Mộc Miên ở trường học bắt đầu xa cách anh.

“Đề này là làm như thế này …”

“Nơi này thêm một đường thẳng phụ, đúng, giỏi quá…”

Mộc Miên tựa như cái gì cũng chưa phát hiện, vẫn như cũ đi học, nấu cơm, dạy anh làm bài tập, chỉ là khi ở trên lớp, sẽ cùng anh một trước một sau tách ra.

Hiện tại gần giữa tháng năm.

Thời gian đang một chút ép gần, chẳng sợ lý trí nói cho chính mình, lần này khẳng định sẽ không lại đi đến một bước kia. 

Nhưng Mộc Miên vẫn là có chút kinh hồn táng đảm.

Một màn ký ức kia quá khắc sâu, chặt chẽ mà khắc ở trong đầu, vứt đi không được.

Đêm khuya tĩnh lặng liền sẽ trộm chạy ra, làm loạn đến lòng cô khó an.

Cô không thể lại làm ra một tia sai lầm.

Duy trì hiện trạng liền tốt.

Mộc Miên nghĩ.

Lâm Mộ An ngủ rồi, ôm cô ngủ đến thập phần an ổn, nhưng Mộc Miên lại mất ngủ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ban ngày ánh nắng tươi sáng, ban đêm ánh trăng cũng vô cùng sáng ngời, quang huy màu bạc phủ kín đầy đất, nương theo một mảnh ánh trăng sáng, Mộc Miên tinh tế đánh giá anh.

Anh gần đây được dưỡng rất khá, dường như gương mặt mượt mà hơn vài phần, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, đáy mắt cũng đã không còn quầng thâm.

Giờ phút này nửa khuôn mặt hãm ở gối, hô hấp thanh thiển vững vàng, khóe miệng nhẹ nhấp.

Đôi môi phấn nộn mê người.

Gương mặt này nhìn thế nào cũng không ngán, đặc biệt là khi anh làm nũng, mỗi lần như vậy Mộc Miên đều điều động tự chủ toàn thân, mới có thể làm cự tuyệt được.

Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, có chút mỏi mệt.

Hiện tại mỗi một ngày đối với cô mà nói, đều như khiêu vũ trên dây thép vậy, lo lắng đề phòng lại hưởng thụ.

Cô hôn hôn trầm trầm miên man suy nghĩ.

Giây lát.

Đầu Mộc Miên xê dịch lên trên, mặt càng thêm gần sát anh, cho đến khi quấn quanh đều là hô hấp ướt nóng của anh, mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Lâm Mộ An là bị nóng làm tỉnh, khi anh từ trong mộng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt của Mộc Miên gần trong gang tấc.

Rất kỳ quái, cô từ trước đến nay đều là đưa lưng về phía anh mà ngủ.

Mộc Miên không thích tư thế bị anh chính diện ôm ở trong ngực, cô nói như vậy sẽ ngủ không được.

Cho nên mỗi lần Lâm Mộ An đều là ở phía sau gắt gao ôm cô.

Chỉ cần cô ở trong lòng ngực anh, thế nào đều có thể.

Hô hấp ấm áp từng đợt phả vào, trong óc hoàn toàn bị buồn ngủ chiếm cứ, Lâm Mộ An nhắm nửa mắt, theo thói quen lại gần cô.

Mơ mơ màng màng dán lên đôi môi mềm mại kia, liền lập tức tự đôngu hôn nhau.

Anh nhắm mắt lại, sa vào trong đó, mặc cho cơn buồn ngủ chiếm cứ toàn bộ đại não.

Khó có thể miêu tả an bình cùng hạnh phúc dâng lên, cả người lâm vào giữa một loại trạng thái hỗn độn lại thoải mái, thân mình phảng phất phiêu đãng ở không trung.

Đại não trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, sau khi rơi vào giấc ngủ, anh buông lỏng đôi môi kia ra, đem người trong lòng ngực ôm ở trước ngực, chặt chẽ ôm lấy.

Cằm anh ở đỉnh đầu co cọ cọ, bình yên ngủ.

Một đêm vô mộng.

Mộc Miên phát hiện tâm tình của Lâm Mộ An hôm nay giống như tương đối tốt.

Hồi lâu không thấy nhu hòa ấm áp, làm tâm tình của Mộc Miên cũng trở nên tốt lên.

Hai người cùng ra cửa, anh phá lệ chủ động nắm lấy tay cô.

Phải biết rằng, từ khi Trình Thanh chủ động xum xoe anh, Mộc Miên cũng không có phản ứng quá lớn, anh vẫn luôn là một bộ mặt lạnh nhạt.

Hoàn toàn giống như đơn phương cùng cô chiến tranh lạnh.

Đã nửa tháng.

Mộc Miên cũng thực bất đắc dĩ.

“Cậu hôm nay như thế nào, tâm tình tốt như vậy ——”

Cô nắm lấy tay của Lâm Mộ An đung đưa, nhìn chằm chằm sườn mặt anh nhẹ giọng hỏi, tươi cười ấm áp lại ôn nhu.

Đối với một khuôn mặt như vậy, đầy bụng oán khí đều tan thành mây khói, huống chi ——

Lâm Mộ An cầm lòng không đậu lại nghĩ tới sự tình tối hôm qua.

Buổi sáng ở trên giường trong nháy mắt mở mắt ra, đại não có vài phần trống rỗng, sau đó nửa mộng nửa tỉnh ký ức đột nhiên hiện lên. 

Mang theo mùi hương mềm mại mà thơm ngào ngạt, ở toàn thân trên dưới lưu động.

Anh nhịn không được cong khóe miệng, phiền muộn nhiều ngày nay tại một khắc đây hóa thành hư vô.

“Đến trường tâm tình liền không tôts”, anh khắc chế, mặt đầy lạnh nhạt trả lời.

Mộc Miên nhất thời sợ hãi, lôi kéo tay anh, an tĩnh như gà.

Nhanh chóng đến trường, Mộc Miên cũng tự giác mà cùng anh kéo ra khoảng cách, yên lặng đi ở phía sau, hai người tách ra đi đến trường học cách nhau khoảng năm sáu phuuts.

Giữa trưa cơm nước xong, ba người đều ăn no căng, Mộc Miên cùng Từ Tĩnh cố ý đi đường vòng tản bộ tiêu thực, Phương Vân mang một khuôn mặt không tình nguyện đi theo phía sau.

Từ nhà ăn đến khu dạy học, các cô từ từ đi quanh trường học một vòng, khi đi qua một chỗ ngoặt, Phương Vân bỗng nhiên kinh hô.

“Ai ai ai, các ngươi xem, hai người phía trước kia không phải Lâm Mộ An cùngTrình Thanh sao?!”

Mộc Miên giương mắt lên nhìn, dưới dàn dây thường xuân, có hai bóng người đứng đó, cùng mặc đồng phục, dưới sắc xanh của dây đằng phụ trợ, phá lệ đẹp mắt.

Cô nhịn không được nhẹ nhàng nheo mắt lại.

“Ta dựa vào! Cô ta thế mà đi kéo tay áo của Lâm Mộ An!” Chỉ nghe được Phương Vân ở bên tai mắng, đồng thời, thấy Lâm Mộ An phía trước ném tay cô ta ra.

Mơ hồ nghe thấy thanh âm của anh truyền đến.

“Đừng lại quấn lấy tôi.”

“Thực phiền.”

Mộc Miên nhịn không được nhăn mày lại, tay cắm ở trong túi, lặng lẽ nắm chặt.

“Ban đầu thời điểm Mộc Miên quấn lấy cậu, cậu cũng là giống như bây giờ than phiền.”

Trình Thanh không cam lòng yếu thế ngửa đầu trả lời.

“Cô…” Lâm Mộ An một bộ dáng không kiên nhẫn, anh há mồm đang muốn bổ sung chút cái gì, Trình Thanh đã lập tức đánh gãy anh.

“Mình biết cậu muốn nói mình không phải cô ấy.”

“Nhưng mình có thể trở thành người thứ hai như cô ấy.”

A… Mộc Miên nghe vậy, ở trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng, cô xoay người, không nói một lời rời đi.

Từ Tĩnh cùng Phương Vân vội vàng đuổi theo cô, đi ra rất xa, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh của hai người họ, Mộc Miên mới thả chậm bước chân.

“Miên Miên…” Từ Tĩnh có chút lo lắng kêu.

Phương Vân cũng ở một bên mặt đầy trầm trọng nhìn cô.

Mộc Miên phụt một tiếng cười ra tiếng, mở to đôi mắt vô tội nhìn hai người.

“Làm gì đâu, đều là cái biểu tình này …”

“Đừng làm đau não nhiều quá, đi đi đi, trở về ngủ!”

Cô duỗi tay xô đẩy, hai người bị bắt đi đi lên phía trước, Phương Vân vẫn là ở chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, Mộc Miên lập tức đem mặt cô đẩy trở về.

“Được rồi, thật không có việc gì, đi đi.”

Trở lại phòng học, Mộc Miên phảng phất như xem cái gì cũng chưa phát sinh, ngủ trưa đi học, mãi cho đến lúc tan học về nhà, đều như cũ, trước khi đi, Phương Vân muốn nói lại thôi.

Cô cùng Từ Tĩnh không giống nhau, cô biết Mộc Miên cùng Lâm Mộ An đã phát triển đến loại trình độ nào, cho nên trong khoảng thời gian này hai người đạm mạc xa cách, cô xem ra, là cực kỳ không bình thường.

Hơn nữa một màn giữa trưa hôm nay này.

Lâm Mộ An trong lòng cô, đã ẩn ẩn treo lên đầu Lâm Mộ An là tra nam.

Mộc Miên phảng phất biết cô suy nghĩ gì trong lòng, mở miệng an ủi: “Mình cùng cậu ấy không phải như cậu tưởng tượng, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Phương Vân vẻ mặt ngây thơ chớp chớp mắt.

Mộc Miên vỗ vỗ đầu cô, sau đó mang cặp sách đứng dậy về nhà.

Lúc mở cửa, Lâm Mộ An đang nằm ở trên sô pha chơi di động, Mộc Miên buông cặp sách treo lên ở phía sau cửa, lập tức đi qua, sau đó cúi người, một phen cướp lấy di động trong lòng bàn tay anh.

Lâm Mộ An lập tức bất mãn trừng mắt cô.

“Nghe nói ——”

“Trình Thanh muốn biến thành người thứ hai như mình?”

Mộc Miên cong khóe miệng, khinh khinh xảo xảo mở miệng, mặt mày ôn hòa vẻ mặt bình tĩnh.

“Người thứ hai như cậu là như thế nào?”

“Bồi cậu ăn cơm, bồi cậu đi học, bồi cậu làm bài tập, bồi cậu ——”

“Ngủ?”

Cùng với giọng nói rơi xuống, bên môi Mộc Miên hiện lên ý cười, chậm rãi biến thành trào phúng chói lọi.

Cô há mồm, còn muốn nói cái gì đó, Lâm Mộ An đã lập tức đánh gãy cô.

“Cậu thấy được?”

“Sinh khí?”

Anh mặt vô biểu tình hỏi lại.

Mộc Miên trầm mặc, giằng co hồi lâu, cô mới lại lần nữa mở miệng, nhàn nhạt trần thuật.

“Cậu cùng cô ta nói chuyện.”

Lâm Mộ An không nói, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt như là một cái đầm nước nồng đậm như mực, đen sâu không thấy đáy.

Anh vươn tay, túm chặt Mộc Miên, sau đó chậm rãi kéo cô xuống.

Hai gương mặt cách nhau một tấc, anh nằm ngửa ở trên gối, sắc mặt bình tĩnh, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau.

Lâm Mộ An ngửa đầu, hôn cô một cái.

“Tôi sẽ không bao giờ cùng cô ta nói chuyện nữa.”