Editor: Bánh Trứng
Đột nhiên bị kéo, Lâm Mộ An nhất thời không đứng vững, liền bị cô đẩy về phía tường. Tư thế này rất quen thuộc, anh lập tức nhíu mày. (Kabe-don đó các thím:))
"Mộc Miên, buông ra."
Đây là lần thứ hai anh gọi tên cô.
Khóe miệng Mộc Miên cong lên, mắt cũng cong tít lại như vầng trăng khuyết.
"Không thích!"
"Buổi sáng cậu vứt sữa của tớ đi, bây giờ phải trả lại cho tớ."
Mộc Miên nói xong thì cầm lấy tay anh, kiễng chân lên.
Đôi môi mềm mại cọ sát, lúc cô đưa lưỡi vào dò xét có thể cảm nhận được mùi sữa thơm truyền tới, vị ngọt nhàn nhạt quanh quẩn trên đầu lưỡi. Mộc Miên nhắm hai mắt, chìm đắm trong sự ngọt ngào.
Ây da, so với sữa buổi sáng thì thế này còn tốt hơn nhiều.
Con ngươi đen nhánh của Lâm Mộ An thoáng qua một tia bất lực, anh nhìn chằm chằm vào người trước mặt, chốc lát, chân mày cũng dần dãn ra.
Anh khẽ cắn môi cô, chậm rãi khép mắt lại.
Cầu thang không một bóng người, chỉ có hai người đang quyến luyến hôn nhau.
Những hạt bụi li ti bay phất phơ trong không khí, đung đưa giống như đang khiêu vũ vậy.
Tay của cô gái khoác lên cổ người kia, tay của chàng trai từ từ ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô.
Hai người ngày càng sát vào nhau, giống như cây mây và dây leo luôn quấn chặt chẽ với nhau, không thể tách rời.
Mộc Miên rúc vào ngực anh.
Tay ôm chặt lấy anh không muốn buông ra.
Môi cô dán vào yết hầu anh, khẽ thở ra một làn khí ấm áp.
Lâm Mộ An vỗ cô một cái.
"Tốt lắm."
"Đi ngủ trưa đi."
"Cậu với tớ cùng đi."
Giọng nói của cô mềm mại không tưởng tượng nổi, giống như vừa ăn kẹo đường vậy, còn dư lại vị ngọt nguyên phần.
Lâm Mộ An kiềm chế đẩy cô ra, sau đó bàn tay đang ôm eo cô trượt xuống, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, trả lời.
"Ừ."
Lúc Mộc Miên trở lại chỗ ngồi, Phương Vân lập tức mở to mắt, một nửa khuôn mặt của cô ấy vẫn rúc vào khuỷu tay, cặp mắt chăm chăm nhìn cô, ánh mắt sáng rực như đuốc.
"Sao thế?" Mộc Miên rón rén dọn dẹp đồ trên bàn.
"Cậu vừa làm gì thế?" Cô ấy cẩn thận nhìn cô, giọng tràn đầy hoài nghi.
"Không làm gì hết nha." Mộc Miên cất sách vở,
khoanh tay rồi úp mặt xuống, nhẹ nhàng khép mắt.
"Nói dối!"
"Này này, cậu mau nhìn lại môi mình xem, đỏ như quả anh đào vậy á!"
"Mới có nửa tiếng mà đã có kết quả như này rồi sao?!"
"Ố ồ, được lắm. Thật đúng là không ngờ được."
Mộc Miên cười, mặt vẫn úp trên cánh tay, nhắm hai mắt lại rất vui vẻ.
"Không tệ chút nào."
Ánh mắt nóng bỏng vẫn dừng trên mặt cô, Mộc Miên bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cô ấy.
"Sao nữa?"
"Mộc Miên~~~"
Phương Vân bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường.
"Tớ thật không tin được các cậu tiến triển nhanh như vậy."
"Tớ cũng không biết nên chúc mừng cậu, hay là khuyên cậu dừng lại nữa."
"Có điều tớ nói thì chắc cũng không có ích gì, chỉ muốn nhắc cậu cầm lên được thì có thể buông xuống được, cố gắng bảo vệ bản thân không thể bị tổn thương."
Mặt cô ấy đầy nghiêm túc, không còn vẻ đùa cợt như ban nãy.
Mộc Miên khẽ giật mình trong chốc lát, cười chúm chím gật đầu, nghiêm túc mở miệng.
"Tớ biết rồi, cảm ơn cậu."
Trò chuyện nghiêm túc kiểu này khiến Phương Vân không thấy quen thuộc, cô đành nháy mắt một cái, nghiêng đầu, liếc về phía người ngồi sau cùng.
Mộc Miên cười cười, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Buổi chiều tan học, tiếng chuông vừa reo, Lâm Mộ An đã dọn xong sách vở đi ra ngoài, Mộc Miên đành vội vàng đuổi theo.
Trong lớp đa phần toàn học sinh nội trú, lúc này vẫn còn nhiều người ngồi lại cất sách vở, hành lang không có quá nhiều người.
"Tối nay cậu định ăn gì?"
Mộc Miên kéo tay anh, cầm lấy ngón út của anh, lắc lắc.
Lâm Mộ An mặc cho cô nghịch ngợm, thuận miệng trả lời.
"Ăn ở ngoài."
"Ừm..."
"Hay là cậu đi ăn với tớ đi."
Mộc Miên cau mày, có chút bận tâm.
Lâm Mộ An định nói gì đó, nhưng câu nói vừa đến miệng thì bên tai đã vang lên thanh âm vui vẻ.
"Mộc Miên!"
Sau đó, ngón tay đang bị nắm chặt của Lâm Mộ An rơi vào khoảng không.
"Thẩm Hạo."
Mộc Miên quay đầu, cười đáp lại.
"Các cậu... cùng đi ăn cơm à?" Anh ta chăm chú nhìn hai người, có chút chần chừ hỏi.
"A", Mộc Miên hơi sửng sốt, vừa định trả lời thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Rất lạnh lùng, tựa như không vui.
"Đúng."
"Ồ..." Thẩm Hạo có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhìn hai người rồi nói: "Vốn là định rủ cậu cùng tự học."
Mộc Miên áy náy nhìn anh cười một tiếng, người kia đẵ cất bước đi về phía trước, cô đành chạy theo, không quên vẫy tay với Thẩm Hạo: "Xin lỗi, để lần sau đi."
Nhịp bước của Lâm Mộ An khá nhanh, Mộc Miên chạy hơi mệt, cô vội vàng kéo tay anh nhưng vẫn bị bỏ lại.
Rất lâu rồi cô chưa từng bị "đãi ngộ" kiểu này. Mộc Miên khóc trong lòng một ít.
"Cậu làm sao thế..."
"Đang tức giận sao?"
Hai người đi ra khỏi trường học, trước mặt là một con đường nhỏ dẫn tới quán ăn. Bọn họ ra rất sớm nên ở đây chưa có ai cả.
Lối đi này được trang trí khá tốt, xung quanh toàn là cây cối, tán lá xanh um vờn bốn phía, khiến khung cảnh vừa đẹp vừa thanh tịnh.
Mộc Miên đánh liều kéo anh một lần nữa.
Sau đó cô đan tay mình với tay anh, nắm thật chặt.
"Hừ..." Lâm Mộ An cười lạnh một tiếng, đưa bàn tay đang bị nắm lên trước mặt, các ngón tay đang nắm chặt lấy tay anh.
Anh nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt tối xuống, âm thanh trầm thấp dọa người.
"Mộc Miên, tay tôi không phải muốn nắm là có thể nắm, muốn thả là có thể thả."
Mộc Miên ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước, chợt, cô cười ra tiếng.
"Lâm Mộ An, cậu đang ghen đúng không?"
Từ hôm qua đến bây giờ, một lời không hợp liền hôn cô, thần sắc lúc nào cũng lạnh nhạt.
Chắc là bởi vì Thẩm Hạo xuất hiện.
Làm sao cậu ấy có thể dễ thương đến vậy cơ chứ.
Mộc Miên đột nhiên muốn hôn anh.
Sắc mặt Lâm Mộ An phảng phất có chút mất tự nhiên, nhưng thanh âm vẫn trầm thấp như cũ, anh nói.
"Mộc Miên, tôi chẳng qua chỉ đang nhắc nhở cậu."
"Ừ."
"Tớ biết."
Mộc Miên buông tay anh ra.
"Xíu nữa phòng ăn sẽ có nhiều người, bị nhìn thấy sẽ không tốt."
Lâm Mộ An liếc cô một cái, giọng châm chọc.
"Cậu cũng chỉ dám ở trước mặt tôi tung hoành."
Mộc Miên:???
Cô ngạc nhiên một chút, Lâm Mộ An đã tiếp tục đi. Mộc Miên đứng suy nghĩ rồi vội vã đi theo anh, nắm lấy tay áo anh, ngửa mặt giải thích.
"Cái này không đúng..."
"Tớ tránh vì cảm thấy không cần vướng tới phiền phức."
"Cậu không phải nỗi phiền muộn của tớ."
Lâm Mộ An dừng bước nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Mộc Miên nhẹ nhàng nói.
"Cho nên tớ mới thích cậu mà không sợ hãi, không kiêng kỵ gì."
"Bởi vì chỉ có thích..."
"Mới có thể như vậy."
Ánh nắng hoàng hôn trải dài trên nền đá, gió thổi nhè nhẹ, không gian yên tĩnh, từ xa mơ hồ truyền tới tiếng cười đùa, không khí tràn đầy mùi hoa dành dành quanh quẩn trước mũi.
Thanh âm ngọt ngào mềm mại kia không ngừng vương vấn bên tai.
Lâm Mộ An cảm thấy vào giờ phút này, tất cả mọi thứ dù tầm thường đến đâu, chỉ vì câu nói kia mà trở nên tươi đẹp hơn cả.
Lúc ăn cơm xong đã là sáu giờ, trời có chút tối, lớp tự học của Mộc Miên bắt đầu vào lúc sáu rưỡi, cô cùng Lâm Mộ An tản bộ về trường.
"Cậu đi về cẩn thận."
"Ừ."
"Nhớ ngủ sớm một chút."
"Ừ."
"Ừm... Ngày mai gặp lại."
"Được."
Mộc Miên nhìn bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó cô mới trở về phòng học.
Số học sinh toàn trường tham gia cuộc thi chỉ có chừng hai mươi người, học cùng một phòng, từ sáu rưỡi đến chín rưỡi tối.
Cường độ học rất lớn.
Có mấy lần đi học vào ban ngày mà mí mắt Mộc Miên nặng trĩu, suýt thì không mở ra được.
Lần này số người dự thi chủ yếu là ở khối lớp Mười, tiếp đó là khối lớp Mười Một, còn học sinh lớp Mười Hai căn bản là đều im hơi lặng tiếng.
Nếu như không phải phấn đấu thi đại học thì chắc chắn đã bị bắt tham gia cuộc thi này rồi.
Mộc Miên không có quá nhiều hứng thú với cuộc thi, đối với cô việc làm đề Toán là một thứ tương đối dễ dàng, nhưng nếu nâng độ khó lên gấp đôi thì cô không chơi nổi.
Quá là mệt mỏi, chính là vì sử dụng não quá nhiều.
Nhưng từ khi sinh ra cô đã có một loại cố chấp, một khi đã làm chuyện gì là nhất định sẽ dồn toàn lực để hoàn thành, cho nên không một ngày nào cô lơ là việc nghe giảng, làm đề, chữa đề.
Cả chồng đề thi dày cộp để trên bàn, cô ngồi phía sau chồng đề thi mà không ai nhìn thấy. Phương Vân lần nào cũng than thở cái bàn sắp bị đề thi của Mộc Miên chiếm chỗ mất rồi.
Ai bảo hai cô ngồi cạnh nhau cơ.
Thời gian Mộc Miên có thể ở bên Lâm Mộ An mỗi ngày chỉ có lúc ăn cơm.
Buổi trưa sẽ cùng nhau ngồi ăn ở canteen, buổi tối thì Mộc Miên sẽ đưa anh đi ăn ở quán nhỏ gần trường. Đây đều là do cô có kinh nghiệm ăn thử từ mấy năm trước, chỗ này sạch sẽ hợp vệ sinh, mùi vị đồ ăn cũng không tồi.
Bố mẹ cô hàng năm đều ít khi có mặt ở nhà, Mộc Miên cũng tự biết nấu cơm ăn, nhưng nhiều khi lười, cô cũng đi ăn ở bên ngoài. Dần dần, mấy quán ăn nào ngon cô đều biết hết.
Lâm Mộ An có vẻ rất thích cùng cô ra ngoài ăn.
Lần nào đi sắc mặt anh cũng ôn hòa, hơn nữa ăn cũng nhiều hơn bình thường một chút.
Đây là một hiện tượng tốt.
Chạng vạng tối, Mộc Miên đưa anh ra một tiệm mỳ, mỳ của nhà này làm bằng phương pháp thủ công, đảm bảo sức khỏe, hơn nữa nước dùng còn được ninh từ xương bò để nấu.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà, mỗi người ăn một bát, uống hết sạch cả nước.
Lúc đi về, cả hai đi ngang qua một nhà thuốc, ở cửa có máy đo chiều cao cân nặng tự dộng, Mộc Miên kéo anh đứng lên trên.
"Cậu đứng thử xem, hình như gần đây cậu cao hơn thì phải!"
Mộc Miên hứng thú móc từ trong túi áo ra một đồng xu, bỏ vào máy.
Bây giờ chính là thời điểm cơ thể phát triển, Mộc Miên cảm thấy lúc trước có thể đứng cao hơn vai anh một chút, bây giờ đỉnh đầu cô cũng chi cao ngang vai anh thôi.
Lâm Mộ An mím môi, ngoan ngoãn đứng lên, nhìn máy đo hạ dần xuống, anh không nhịn được mà ngẩng đầu lên xem.
Gò má anh trắng trẻo tuấn tú, ánh mắt vừa ngây thơ lại tò mò.
Anh rất ít khi để lộ ra vẻ mặt thơ ngây này.
Trong lòng Mộc Miên nhất thời trở nên mềm nhũn.
Cô đã học thêm được một tuần, lâu lắm rồi, lâu ơi là lâu vẫn chưa ôm ôm hôn hôn anh.
Âm thanh quái dị của chiếc máy vang lên, sau đó phía dưới thân máy chậm rãi nhả ra một tờ giấy, Mộc Miên nhanh chóng rút ra.
178cm. 60kg
Lâm Mộ An thò đầu ra xem, sau đó khẽ nói.
"Ừm..."
"Sao?"
"Hơi mập..."
"Cậu không mập, cậu là hơi gầy."
Mộc Miên uốn nắn anh.
"Lúc tớ nhập học mới có 56kg, bây giờ béo lên 8 cân*..."
[*]: một cân bên Trung Quốc bằng hai cân bên Việt Nam.
Biểu cảm của Lâm Mộ An có chút trống rỗng, ánh mắt trợn tròn, môi hơi trề ra. Mộc Miên cực kỳ ít thấy vẻ mặt sinh động này của anh, không nhịn được kiễng chân lên hôn anh.
Cô vừa chạm vào liền tách ra ngay, môi mềm không tưởng tượng nổi.
"Xem ra tớ nuôi cậu rất khá, không phải, rất tốt mới đúng, cố hơn nữa nhé."
Cô ngoẹo đầu nhìn người trước mặt, cười đắc ý.
Đối với hành động này của Mộc Miên, Lâm Mộ An nhìn đã quen mắt. Trong đáy mắt anh thoáng qua tia bất đắc dĩ, sau đó mất tự nhiên mím môi.
Tựa như vẫn có thể cảm nhận được trên môi còn lưu lại chút nhiệt từ cô.
Mộc Miên vẫn còn đang cười, vừa nãy ăn mỳ xong, môi cô vẫn còn đỏ đỏ, lúc cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn.
Giống như mặt trời buổi sáng, rực rỡ động lòng người.
Cô như tiểu hồ ly, giảo hoạt vui vẻ.
Ánh mắt Lâm Mộ An đen lại, anh dứt khoát nắm lấy cằm cô hôn một cái đi.
Anh dùng sức cắn nhẹ cặp môi đỏ mọng, khẽ ma sát, cạy răng cô ra, quét qua hàm răng của cô, sau đó dùng lưỡi mút mút hai cái.
Hôn, lùi về sau, rồi buông ra nắm lấy tay cô và đứng thẳng lên.
Toàn bộ quá trình không quá ba mươi giây.
Mộc Miên trợn mắt nhìn anh.
Trong miệng còn sót lại cảm giác tê tê tựa như chỉ là một cơn ảo giác.
Cô chẹp miệng mấy cái.
Sau đó hét lên một tiếng rồi lao đến chỗ anh, ôm chặt eo anh, ngẩng đầu lên rồi hưng phấn kêu.
"Lâm Mộ An!"
"Hôn thêm cái nữa được không?!"
Anh không nhịn được đưa tay đỡ trán.
Anh không đành lòng nhìn đôi mắt sáng rực như sao kia đang nhìn mình.
Rồi anh cầm lấy hai cái tay đang bám chặt lấy anh, kéo ra.
Mộc Miên vùng vằng muốn chui vào nữa.
Lâm Mộ An nắm vai cô, dừng động tác của cô lại, lạnh giọng nhắc nhở.
"Đứng ngay ngắn!"
Cô dừng lại, ánh mắt long lanh, lộ ra biểu tình ủy khuất.
Lâm Mộ An đặt tay sau gáy cô, cúi đầu, mổ một phát vào môi cô.
Sau đó nắm tay cô đi về phía trước.
Anh không quay đầu lại, thanh âm theo gió truyền tới, giọng không có cảm xúc rõ ràng nhưng lại mang theo chút nhàn nhạt sủng nịnh.
"Ngoan, đừng làm loạn."
Thẩm Hạo phát hiện ra hôm nay tâm tình Mộc Miên cực kỳ tốt.
Cô vẫn nghiêm túc như trước, nhưng khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn cong cong lên.
Anh tiến tới nhỏ giọng bát quái.
"Người anh em, có chuyện gì hay mau chia sẻ xem nào!"
"Chuyện riêng tư, không cần nói rõ."
Mộc Miên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vứt cho anh một câu.
"Ái chà, hôm nay nói năng còn biết dùng câu ngắn gọn nha."
"Thật không hổ là học trò cưng."
Thẩm Hạo hiếm khi ba hoa thế này, Mộc Miên đặt bút xuống, ngẩng đầu trừng anh, nén cười.
"Đủ rồi đấy Thẩm Hạo."
"Có để cho người khác làm đề hay không?"
"Aizz, hỏi thật, sao hôm nay tâm tình cậu lại tốt thế?" Anh lại gần, mặt nghiêm túc.
Buổi chiều nhìn thấy cô còn thấy bộ dạng chán đời không sai vào đâu được, vừa đi ăn cơm quay về liền biến thành bộ dạng này.
Mộc Miên lắc đầu, không trả lời, tiếp tục làm đề, gò má nghiêm túc, chẳng qua là cái khóe môi cong cong kia lộ ra một tia tâm sự của thiếu nữ.
Thẩm Hạo biết, anh thu hồi tầm mắt, thận trọng che giấu vẻ ảm đạm.
Kết thúc buổi học, mấy người cùng đi ra khỏi trường, xung quanh đều là các bạn học vừa tan tiết buổi tối. Đèn đường sáng choang, mọi người ồn ào huyên náo.
Mộc Miên ôm quyến sách tham khảo, đi ở giữa Lý Tần và Thẩm Hạo.
Ba người bọn họ tạm gọi là tương đối thân quen, năm ngoái cũng cùng nhau tham gia thi Toán, so với người ngoài thì có phần thân thiết hơn.
Không biết là người nào mở đầu câu chuyện, đột nhiên lại nhắc tới tương lai.
"Tôi muốn thi vào Đại học Q, khoa công nghệ điện tử, sau đó biến những ý tưởng trong đầu trở thành hiện thực."
Thẩm Hạo nhìn lên bầu trời, có chút phiền muộn, lại mang theo chí khí của thiếu niên.
"Tôi thì không nghĩ nhiều như vậy, kiếm nhiều tiền là ok tất."
Lý Tần tả thực, cũng đại diện cho lý tưởng của đại đa số mọi người.
Mộc Miên suy nghĩ đôi chút, có chút chần chừ, có chút không xác định, cuối cùng cô vẫn nói ra, thanh âm rất nhẹ nhưng lại kiên định.
"Mình nha, không có gì đặc biệt cả, chỉ mong có một nghề nghiệp ổn định đủ sống, để cho người mình thích có một cuộc sống bình yên."
Lời vừa nói ra, hai người kia đã kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt nóng rực khiến Mộc Miên hơi bối rối.
"Sao vậy?"
"Bạn học, cậu cũng quá chí khí đi!" Lý Tần kêu lên, bọn họ đều học chung ban khoa học tự nhiên, thành tích đều tốt, nhưng Mộc Miên chính là một trong những người lợi hại nhất.
Cô lập luận vô cùng rõ ràng, cách giải đề lại đơn giản đến mức Lý Tần cũng không nghĩ tới, cho nên cậu ta vẫn luôn tôn trọng cô từ trước đến giờ.
Cậu ta cảm thấy cô hẳn phải là người có hoạch định rõ ràng về tương lai của mình.
So với người khác, cô phải sống thật ưu tú mới đúng.
Chứ không phải chỉ tìm một công việc đủ kiếm sống.
"Mộc Miên..."
Thẩm Hạo muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
"Tôi cảm thấy cậu có thể có tương lai tốt hơn."
Hồi lâu, anh mới nói.
Mộc Miên cười cười, không nói gì.
Mấy người chia tay ở cồng trường học.
Ban đêm rất yên tĩnh, bầu trời đen kịt, điểm một vài ngôi sao sáng ở phía trên, lấp lánh đẹp đẽ. Mộc Miên ôm sách từ từ đi, bóng cô đổ dài trên mặt đất.
Đáy lòng cô có một giọng nói khẽ thầm thì.
[Tương lai tốt nhất chính là được ở cùng anh, sống một cuộc sống an ổn vui tươi.]
____________________________________
~Đôi lời từ editor: Chương này tác giả đột nhiên viết rất dài (~6000 từ), thế nên mình sẽ ngắt làm 2 chương nhỏ hơn để các bạn đọc cho dễ, riêng chương 20.1 này đã là 3374 từ rồi, sợ các bạn đọc mãi không hết chương thì hơi mệt:).~